Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-10-15 05:05:41
Lượt xem: 99
Trần Chí Khiêm nhìn người trên giường, chiếc áo phông cũng sắp bị cuốn lên ngực, cái bụng trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, anh lấy chăn đắp cho cô, tại đi ra ngoài, dọn dẹp phòng tắm một chút, đãi sạch gạo để ngày mai nấu cháo, ngâm nước trong nồi đất, như vậy thì sáng mai sẽ nấu cháo nhanh hơn chút. Dọn dẹp xong đi vào, Trần Chí Khiêm treo quần áo mình lên, muộn rồi nên không mở máy sấy khô, ảnh hưởng giấc ngủ.
Trần Chí Khiêm dịch Phàn Kỳ vào trong, thấy có chỗ ngủ, anh tắt đèn, nằm xuống, cánh tay kia lại đè lên người anh, chân lại vểnh lên, ôm lấy anh giống con gấu túi.
Trần Chí Khiêm đưa tay muốn đẩy cánh tay của cô, khi chạm vào tay cô, da thịt cánh tay mềm mại, nhớ tới lời cô vừa nói, bọn họ lấy giấy chứng nhận, nằm trên một cái giường, không có hứng thú với nhau.
Vừa nghĩ tới đây, anh đưa tay sờ mặt mình một cái, trên mặt vẫn còn có chút đau, còn có chút rát.
Anh nhìn về phía cánh tay người kia, buông cô đi thôi!
Sau khi buông cô, cô liền sờ lên mũi lên mặt, chân lại đá lên, tư thế giống như không đạp anh xuống giường thì không bỏ qua.
Cô đang du hành thời gian phải không?
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-91.html.]
Không biết đời trước cô làm cái gì? Tại sao lại có tướng ngủ xấu đến như vậy?
“Phàn Kỳ! Phàn Kỳ!” Trần Chí Khiêm gọi cô hai tiếng. Phàn Kỳ bị anh đánh thức, có chút tức giận: “Gì vậy? Tôi muốn đi ngủ!”Trần Chí Khiêm muốn bảo cô ngủ ngoan một chút, ma xui quỷ khiến lại hỏi: “Sáng sớm ngày mai muốn ăn cái gì?”
“Bánh kếp, bánh kếp nguyên hạt ngũ cốc Sơn Đông, hai quả trứng, thêm rau thơm, hơi hơi cay. ” Phàn Kỳ lầu bầu nói xong, còn chẹp chẹp hai tiếng. Trần Chí Khiêm hối hận tại sao miệng mình lại tiện như thế?Bánh kếp ngũ cốc? Anh đi đâu để mua cho cô bây giờ?
Vào lúc này lại Phồn Viên của nhà họ lưu, bà Phùng ngồi trên ghế sa lon khóc hơn một tiếng, Lưu Tuyết Nghị bồi bác gái nhà mình, dù khuyên như thế nào cũng không khuyên được. Bà Phùng khóc lóc kể lể: “Dù sao đi nữa thì con cũng là con gái của ba. Lúc trước cũng đã nói rõ ràng, mãi mãi sẽ không gặp lại, tại sao bây giờ lại đến? Cũng chấp nhận để vợ cởi quần áo vì tiền, đứa cháu trai vì tiền mà tình nguyện đội nón xanh, vậy mà ba cũng muốn sao?”Lưu Tương Niên nghe thấy con gái nói những lời này thì đầu óc cũng căng gân, n.g.ự.c cũng cảm thấy đau đớn, chỉ trích bà vợ ngồi khóc lóc ở bên cạnh: “Đây chính là con gái tốt mà bà dạy dỗ ra sao, làm cho tôi mất mặt xấu hổ ở đó, bây giờ còn nói ra những lời này?”
Bà cụ Lưu càng lúc càng âm thầm khóc, có vẻ ủy khuất đến cực điểm. Phùng Học Minh đau đầu, thấy ông ngoại phát cáu, anh ta chỉ có thể khuyên: “Mẹ, căn bản là mẹ chưa từng gặp chồng của Phàn Kỳ, vô cùng xuất sắc. Hơn nữa Phàn Kỳ cũng là một người xuất sắc, mẹ cũng nhìn thấy, khi cô ấy và Kim Tiểu Tuệ đứng chung một chỗ, hoàn toàn không giống nhau. Mẹ không nên tùy tiện nói người ta như thế. ”Những lời này của con trai cũng khiến bà Phùng cảm thấy nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên.
Cuối cùng thì anh ta có biết đó là vợ của anh trai họ hay em trai họ hay không? Anh ta có biết nếu ông anh ta tìm được cháu trai thì sẽ đối xử với anh ta như thế nào không? Bà ta cũng không thể nói lời này trước mặt ba mình.
“Con bị váng đầu sao, con ăn phải thuốc mê gì mà vẫn luôn bảo vệ con hồ ly tinh này?” Lửa giận của bà Phùng đã đánh mất công tâm. Phùng Học Minh chỉ cảm thấy nước đổ đầu vịt, thực sự hiểu tại sao ba lại không muốn nói chuyện với mẹ dù chỉ một câu.
Một chiếc xe dừng ở trong vườn, người hầu kéo cửa ra, một người đàn ông đi đến, đến trước mặt Lưu Tương Niên: “Ông chủ. ”Lưu Tương Niên nhìn về phía vợ mình: “Lát nữa khi tôi xuống, con gái của bà có thể dừng khóc được không? Tôi đau đầu. ”