Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 7-8-9
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:03:32
Lượt xem: 236
Chương 7:
Phàn Kỳ tìm thấy một trung tâm mua sắm mà nguyên chủ thường lui tới, trong trí nhớ của nguyên chủ, trung tâm mua sắm này giá rẻ, hợp thời trang, có các cửa hàng nối tiếp nhau bên trong, tràn ngập quảng cáo giảm giá, xét theo bảng giá thật sự rất rẻ.
Cô liên tục đi thăm mấy cửa hàng, có một số cửa hàng trông giống như phong cách đơn giản mà cô thích, nhưng chất vải sờ vào không đẹp, cửa hàng có chất vải ổn, kiểu dáng một lời khó nói hết sau khi mặc thử.
Trước đây, Phàn Kỳ luôn cảm thấy mình không có yêu cầu gì đối với việc ăn mặc, dù sao về cơ bản cũng chỉ có những nhãn hiệu đó, những phong cách đơn giản nhất, bây giờ cô mới biết đó là yêu cầu thấp khi có tiền, trong tình huống không có tiền, chút yêu cầu nhỏ đó của cô thật sự không thấp. Cứ đi loanh quanh như thế nào, làm sao mới có thể tìm được thứ thích hợp đây?
Nhìn bộ đồ bó trên người, Phàn Kỳ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy một cửa hàng, quần áo trưng bày trước cửa sổ rất đơn giản trang nhã, màu sắc cũng không quá lòe loẹt, cô đi vào lật xem hai chiếc, chất liệu và kiểu dáng đều phù hợp với yêu cầu của cô, chỉ hy vọng kiểu dáng đừng quá khoa trương.
Phàn Kỳ cầm một chiếc áo phông đi vào phòng thử đồ, sau khi mặc thử, rộng rãi nhưng không cồng kềnh, cảm giác rất dễ chịu.
Cô ấy lại chọn quần jean và áo sơ mi, cởi chiếc quần ống loe ra, mặc chiếc quần jean vào, thêm một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, vậy là đúng rồi.
Phàn Kỳ lại chọn một chiếc váy kaki dài, chiếc váy này phối với chiếc áo phông màu xám trên người cũng không thể.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quần shot thể thao cũng cần, còn có áo len?
Mặc chiếc áo len vào, Phàn Kỳ nhìn mình trong gương, hình như thiếu chút gì đó? Cô đi đến kệ lấy một chiếc mũ bóng chày, đội mũ vào, hoàn hảo.
"Cô Phàn. "
Có người gọi cô, Phàn Kỳ nghiêng đầu nhìn, thấy hai người đàn ông trẻ tuổi đang đi tới, cả hai đều rất đẹp trai, một người trong số đó là thiếu gia nhà giàu mà nguyên chủ quen biết nhưng không có cơ hội tiếp cận, người còn lại nguyên chủ không có ấn tượng.
Vị thiếu gia nhà giàu đi đến trước mặt cô: "Tôi là Phùng Học Minh, còn đây là Liêu Nhã Triết. WO
là một thương hiệu mới do tôi sáng lập, bây giờ vẫn đang phát triển. Không ngờ em mặc lại đẹp như thế, không biết có thể mời em quay quảng cáo cho thương hiệu của tôi không?”
Thì ra là thiếu gia nhà giàu khởi nghiệp ghé thăm cửa hàng, kiểu quay quảng cáo cho nhãn hiệu nhỏ này, cũng là một lựa chọn không tệ, huống chi quần áo của bọn họ cũng hợp gu của cô, điều quan trọng nhất là bây giờ cô thiếu tiền, cô gật đầu: "Đương nhiên rồi. "
"Ok, đây là danh thiếp của tôi. ”
Thiếu gia Phùng đưa danh thiếp, Phàn Kỳ nhận lấy bằng cả hai tay, ký ức của nguyên chủ nhắc nhở cô, cô nhận hợp tác thương nghiệp nhất định phải thông qua người đại diện, cô cất danh thiếp của đối phương vào túi xách, cô cũng lấy ra danh thiếp của mình từ trong túi, thông tin liên lạc trên danh thiếp này là số điện thoại của công ty mà cô đã ký hợp đồng, còn có thông tin liên lạc của người đại diện của cô, bây giờ cô đang mâu thuẫn với người đại diện, chỉ sợ anh ta sẽ cản đường, Phàn Kỳ hỏi: "Anh có bút không?"
Anh Phùng lấy cây bút trên quầy đưa cho cô.
Cô thêm thông tin liên lạc của nhà mình lên danh thiếp: "Tôi đã thêm thông tin liên hệ cá nhân. "
Phàn Kỳ đưa danh thiếp cho đối phương.
Chương 8:
Phùng Học Minh cầm thông tin liên lạc của cô, nói: "Cô Phàn, tôi rất vui vì em thích quần áo của chúng tôi, những bộ quần áo này tặng cho em. Nếu em có món đồ yêu thích khác, cũng có thể chọn. "
"Không được. Nếu chúng ta thật sự hợp tác, tất nhiên tôi sẽ phối hợp với anh để tuyên truyền, nhưng bây giờ chúng ta chưa hợp tác, không có đạo lý lấy miễn phí, cái này gọi là không công không hưởng lộc. "
Người nọ cúi đầu cười nói: "Được rồi!"
Phàn Kỳ đi vào thay quần áo, áo phông mỗi màu đều lấy một cái, lấy hai chiếc quần thể thao bằng vải coton dệt kim và hai chiếc quần đùi, còn có chiếc váy denim này cũng được…
Phàn Kỳ cầm một đống quần áo đến quầy để nhân viên bán hàng thanh toán, đã là trung tuần tháng sáu, bản thân các thương hiệu nội địa giá cả không cao, phong cách mùa hè lại được giảm giá, nhiêu đây quần áo cũng chỉ có hơn 500 đô la Hồng Kông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-7-8-9.html.]
Nhân viên bán hàng lại nhấn một mã giảm giá trên máy tính: “Anh Phùng nói, cô rất thích quần áo của chúng tôi, sau này nhất định sẽ đến đây, vì vậy tôi sẽ tặng cô một thẻ VIP giảm giá 15%, tổng cộng là 470 đô la. "
Phàn Kỳ sẵn sàng chấp nhận khoản giảm giá này, trước khi rời đi, cô mỉm cười với Phùng Học Minh, người vẫn đang ở trong cửa hàng, bày tỏ lòng biết ơn.
Khi Phàn Kỳ rời đi, Phùng Học Minh nở nụ cười, nhìn số điện thoại viết tay trên danh thiếp: "Tôi không ngờ người thật còn thú vị hơn trên phim nữa. " Liêu Nhã Triết rút tấm danh thiếp từ tay Phùng Học Minh với một nụ cười nhếch mép: "Ba tháng có làm được không?"
Phùng Học Minh giật danh thiếp này lại: "Đặt cược, ba tuần. "
Mọi thứ hình như đang trở nên suôn sẻ hơn, cô đã mua được đồ lót và giày dép ở hai cửa hàng mà cô đi qua, bên cạnh cửa hàng giày dép có một cửa hàng đồ chơi bán những con gấu bông lớn, con gấu bông Teddy cao bằng nửa người rất dễ thương.
Phàn Kỳ đứng bên cửa sổ nhìn một lúc lâu, tự nói với bản thân, đừng nói bây giờ trong túi không có đồng nào, cho dù mua về, trên giường hai người thêm một con gấu bông, có thể nằm được sao?
Cô thở dài một tiếng, quay người đi vào cửa hàng tiện lợi mua bàn chải đánh răng, rồi bắt xe buýt trở về, xuống xe, bên cạnh có một quầy bán báo di động, có đủ loại báo và tạp chí, ảnh bìa và tiêu đề của quyển này bắt mắt hơn quyển kia, Phàn Kỳ đã mua ba tờ báo chính thống, nhét chúng vào túi đồ của mình.
Do gần với tàu điện ngầm, bên cạnh đều là những tòa nhà cao tầng dân cư đông đúc, về đêm đường phố nơi này tràn ngập khói lửa, thực khách ăn mặc sang trọng gọi một phần bún xào, một phần xào gà gừng, ngồi trên bộ bàn ghế đơn sơ bên đường cùng những người công nhân đang bốc vác ở bến tàu gần đó ăn thỏa thê.
Còn có người ngay cả ngồi xuống ăn cơm cũng không có thời gian, bèn nhờ ông chủ gói cho một hộp cơm, phủ xá xíu và thêm hai miếng rau xanh luộc, cầm lấy rồi vội
Món ngỗng quay có màu caamel và lớp da sáng bóng đã thu hút Phàn Kỳ, lúc nãy chỉ ăn một gói mì, hoàn toàn không đủ no, cô mua một hộp cơm ngỗng quay, ký ức trong đầu nhắc nhở cô, những gói mì ăn liền đó nửa đêm Trần Chí Khiêm trở về sẽ ăn như bữa khuya, thân là bạn cùng giường, cô không thể lợi dụng người ta suốt cả ngày được, vì vậy cô lại mua thêm một phần cơm ngỗng quay rồi mang về nhà.
Chương 9:
Vào nhà bật đèn lên, Phàn Kỳ gỡ bỏ tất cả nhãn mác trên quần áo, phân loại theo sắc độ rồi mang vào phòng tắm, quần áo mới không cần cho vào máy giặt, bỏ một ít bột giặt vào chậu, xả qua với nước, cuối cùng làm khô trong máy giặt là.
Mặc dù cô đã không động đến việc nhà hơn mười năm nay, nhưng là một đứa trẻ ba mẹ ly hôn từ sớm, lớn lên một cách hoang dã . . . độc lập, việc nhà là sở trường của cô.
Phàn Kỳ cho quần áo vào máy giặt để làm khô, rồi lau khô tay, mở TV lên, chuyển sang kênh tài chính.
Cô lấy một hộp cơm ngỗng quay ra, mở một tờ báo, đọc từ trang nhất, tiêu đề là "Ngân hàng Tín Thác nước ngoài đã bị chính phủ Hồng Kông tiếp quản do vỡ nợ". Phàn Kỳ vừa ăn vừa đọc nội dung trong tờ báo. Qua bài báo có thể biết được đây là ngân hàng lớn thứ hai mất khả năng thanh toán trong thời gian gần đây, mà nguyên nhân của tất cả những việc này do cuộc suy thoái bất động sản từ năm 1981 đến 1985 khiến nợ xấu của ngân hàng gia tăng. . .
Thông qua tin tức của tờ báo này, Phàn Kỳ bắt đầu dự đoán những thay đổi trong ngày của thị trường chứng khoán, ngân hàng và bất động sản, cô muốn xác nhận xem hướng gió của thị trường chứng khoán có phản ứng nhanh như vậy trong thời đại không có intenet này hay không, cô cầm một tờ báo xuất bản vào buổi tối lên, lật qua trang tài chính để xem sự lên xuống của giá cổ phiếu.
Nhìn vào bảng xếp hạng top mười sự tăng giảm, quả nhiên đúng như dự đoán, có sự hỗ trợ của chính phủ, cũng bởi vì tác dụng của tuyên bố chung, đã giáng một đòn mạnh vào bất động sản và ngân hàng ở thành phố Hồng Kông, hôm nay cổ phiếu bất động sản và cổ phiếu ngân hàng dẫn đầu mức tăng.
Có thể có sự khác biệt, nhưng vẫn là mùi vị quen thuộc ấy.
Phàn Kỳ bật cười, đang định gắp một miếng thịt ngỗng bỏ vào miệng thì cửa mở ra, Trần Chí Khiêm xuất hiện ở cửa, anh nhìn thấy cô dường như có chút kinh ngạc?
Cô bỏ miếng thịt ngỗng xuống, nói với Trần Chí Khiêm: “Anh về sớm thế. ”
“Ừ, hôm nay không có nhiều việc. ”
Phàn Kỳ chỉ vào hộp cơm trên bàn: “Tôi thấy cơm thịt quay trên đường, tôi cũng mua cho anh một phần đó, vẫn còn đang nóng. ”
Vẫn với vẻ ngạc nhiên, anh dừng lại và nói: “Cảm ơn. ”
Trần Chí Khiêm vào nhà vệ sinh rửa tay rồi đi tới, ngồi xuống mở hộp cơm ra, nghe thấy tin tức bằng tiếng Quảng Đông, anh quay đầu lại xác nhận, là kênh tài chính, quay đầu lại nhìn Phàn Kỳ đang xúc miếng cơm cuối cùng vào miệng, tờ báo trên tay là trang giải trí.
Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ tự khen mình thông minh, may mà nhanh tay lật sang trang giải trí.
Ăn cơm xong, Phàn Kỳ vào phòng tắm, bỏ quần áo đã vắt nước vào chậu rửa mặt rồi mang vào phòng, treo lên cho khô, quần áo đã phơi khô trước đó cái nào nên thì treo, cái nào nên gấp lại thì gấp lại, khăn tắm thì cho vào chậu nhựa rồi đem ra ngoài.
Trần Chí Khiêm đang đọc báo, thấy cô đi ra mắt hơi ngước lên, Phàn Kỳ chỉ vào cái chậu: “Khăn tắm khô rồi thì treo trong nhà vệ sinh, anh tắm trước nhé? Tôi đợi quần áo khô. ”
"Được. " Trần Chí Khiêm đặt tờ báo xuống đi vào phòng.
Phàn Kỳ đi đến trước TV để dò kênh, chuyển đến kênh tài chính thì cô muốn dừng lại, nhưng nghe thấy tiếng bước chân, cô chỉ có thể tiếp tục chuyển kênh, một bài hát quen thuộc vang lên, trên màn hình là Quách Tĩnh đi ra từ đồng cỏ.
Vậy thì xem "Anh Hùng Xạ Điêu"?