Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:26:34
Lượt xem: 104
Nhưng mà nhìn người đàn ông trước mắt thì anh ta không dám chắc chắn. Phùng Học Minh đi ra từ trong xe, đi đến trước mặt Trần Chí Khiêm, mang theo chút khiêu khích: “Xin chào, Phùng Học Minh, Phàn Kỳ. . . bạn bè. ”
Ánh mắt của Trần Chí Khiêm nhìn sang gương mặt của phàn Kỳ, dường như Phàn Kỳ đang nháy mắt cho anh, thậm chí trên mặt anh còn không có nụ cười, rất đạm mạc mà trả lời: “Trần Chí Khiêm. ”
Phàn Kỳ không thể mong chờ Trần Chí Khiêm sẽ phối hợp với cô rồi nói là bạn trai của cô, tốt xấu gì thì dáng vẻ cách xa người khác mười dặm bây giờ của anh cũng vừa đúng, cô nhận lấy chiếc thùng giấy trong tay Trần Chí Khiêm, sau đó lại kéo cánh tay của anh.
“Anh Phùng, tôi và bạn trai mình đi đây. Cám ơn anh!”
Phàn Kỳ dùng một chút lực kéo Trần Chí Khiêm về phía trước, đi được hai bước thì quay đầu, tỏ ý tạm biệt Phùng Học Minh.
Phùng Học Minh nhìn bóng lưng của hai người, đi vào trong xe, n.g.ự.c giống như bị một đống mỡ heo chặn lại, đạp một cái vào chân ga, xe nhanh chóng lao về phía trước.
Thấy xe Phùng Học Minh gào thét vượt qua, Phàn Kỳ buông cánh tay Trần Chí Khiêm ra, thở ra một hơi: “Cũng may là anh trở lại đúng lúc. ”
Phàn Kỳ đi lên phía trước, cũng không để ý đến sắc mặt của Trần Chí Khiêm, chỉ nghe anh ở sau lưng nói: “Nếu như không khéo như vậy thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-62.html.]
“Loại người như Phùng Học Minh này, cho dù tôi có nói với anh ta là tôi đã có bạn trai thì anh ta cũng không để ý. ”Giống như ba cô, làm loạn với đồng nghiệp nữ đã kết hôn, chồng người ta tìm tới cửa, ông ta chẳng biết xấu hổ mà nói với người ta, đây là quy luật tự nhiên, đàn ông có năng lực hơn thì có thể có nhiều phụ nữ hơn.
“Đám người này có đầu óc bình thường trong công việc, nhưng nếu nói về quan hệ nam nữ thì bọn họ giống gia súc, có đôi khi còn vũ nhục gia súc. Nếu anh ta không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. ”Trần Chí Khiêm nhìn người phía trước vừa thay anh xách hộp vừa nói chuyện.
Tại sao cô lại nói ra những lời này?Chẳng lẽ cô đã quên kiếp trước cô làm ra những chuyện kia sao? Chẳng lẽ cô đã quên mình từng bắt gặp cô đang say đắm hôn Phùng Học Minh sao?
“Phàn Kỳ. ” Trần Chí Khiêm gọi cô lại.
Phàn Kỳ quay đầu, Trần Chí Khiêm đi đến bên người cô, nhận lấy chiếc thùng giấy ở trong tay cô, cúi đầu nhìn cô, nhắc nhở: “Em có biết bối cảnh của Phùng Học Minh không?”Phàn Kỳ không biết vì sao Trần Chí Khiêm phải dùng loại ánh mắt như muốn xuyên thủng nội tâm này nhìn cô, anh muốn biểu đạt cái gì?Lai lịch của Phùng Học Minh sao?
“Phùng Học Minh không phải là một công tử nhà giàu sao? Thật ra gia cảnh của nhà họ Phùng cũng không được tính là xuất chúng trong số những nhà giàu, cũng chỉ có ông ngoại của anh ta lợi hại, tôi đã nghe được từ chị Hạng của công ty quản lý, ông ngoại anh ta đã trốn đến đây từ chiến tranh, gặp một tiểu thư Thượng Hải giàu có, kết hôn cùng người đó. Về sau, tiểu thư về trong nước, chiến tranh Thái Bình Dương nổ ra, Hồng Kông bị bao vây, hai người thất lạc, đến khi tiểu thư kia đi đến nơi này thì ông ngoại anh ta đã cưới bà ngoại, sinh ra mẹ anh ta. Mặt khác cậu và mợ của anh ta bị tai nạn xe, hai người chỉ để lại một đứa con gái. Cho nên ông ngoại của anh ta muốn để anh ta thừa kế. ”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Kỳ ngửa đầu hỏi: "Có phải là những chuyện này không?”Trần Chí Khiêm nghe cô nói một đoạn văn dài như vậy, ánh mắt cô không chút trốn tránh, còn rất thanh tịnh, tinh khiết, như thể việc đó là chuyện của người khác, hoàn toàn không liên quan gì đến cô. Từ lúc nào Phàn Kỳ lại đạt đến khả năng diễn xuất này?“Đúng. ”
Phàn Kỳ cùng Trần Chí Khiêm đi vào thang máy, Phàn Kỳ biết Trần Chí Khiêm thông qua ký ức của nguyên chủ, mặc dù anh không có tình yêu nam nữ với nguyên chủ nhưng lại có tình cảm anh em, dù là không quen nhìn một số hành vi của nguyên chủ nhưng vẫn chăm sóc cho cô, cũng sợ cô đi sai đường cho nên vẫn luôn khuyên cô.