Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 457
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:03:43
Lượt xem: 14
Ai lại công khai chuyện chia tay cho thiên hạ biết chứ? Cho nên không một ai biết hết. Phàn Kỳ dựa vào lồng n.g.ự.c Trần Chí Khiêm xem tin tức, vừa cười vừa đ.ấ.m n.g.ự.c anh: "Ha ha ha, ông Liêu mà thấy tin này chắc cười c.h.ế.t luôn ấy nhỉ? Liêu Nhã Triết giờ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội."
Lúc này, Liêu Nhã Triết đang tắm rửa trong nhà tắm, hoàn toàn không nghe thấy điện thoại bên ngoài đã kêu liên tục.
Anh ta quấn khăn tắm quanh eo, chỉ có một mình trong phòng nên không vội mặc quần áo, anh ta lấy quyển tiểu thuyết đang đọc dở tối qua tiếp tục đọc.
Vừa lật được hai trang thì anh ta đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, nhìn vào mắt mèo xem bên ngoài, sao ba của anh ta lại ở ngoài cửa?
Liêu Nhã Triết hé cửa ra để tộ nửa thân trên của mình: "Ba, chờ con một chút! Con đi mặc quần áo đã." Liêu Kế Khánh nhìn trên mặt con trai không có vết thương, hai tay để trần không mặc quần áo, trên người cũng không bị thương, ông ấy cảm thấy yên tâm sau đó thì gật đầu cười: "Đi đi!" Liêu Nhã Triết đóng cửa, mặc áo thun và quần dài rồi mới đi mở cửa.
Liêu Kế Khánh vào nhà, ngồi ở phòng khách và nhìn về phía phòng ngủ của Liêu Nhã Triết: "Đã quyết định ở cùng nhau rồi thì giấu cái gì, để cô ấy ra đây đi!"
"Dạ?" Liêu Nhã Triết hoang mang, không hiểu ba anh đang nói cái gì.
Liêu Kế Khánh thấy con trai bày ra vẻ mặt này, ông hỏi: "Con mặc quần áo chẳng phải có khách ở sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Khách nào mà phải cởi quần áo chứ? Ba anh ta cho rằng mình đang ở với nữ minh tinh giống như Phùng Học Minh ư?
Liêu Nhã Triết có hơi không vui, nói bằng giọng hằn học: "Không có khách, con mới tắm xong nên lười mặc quần áo thôi."
Trông thấy biểu cảm của ba hơi thất vọng, anh lơ mơ hỏi: "Chứ ba nghĩ gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-457.html.]
Liêu Kế Khánh hỏi: "Chuyện con và Hứa Diệu Nhi là như thế nào?"
Sao ba anh biết chuyện này thế?? Chẳng lẽ Phàn Kỳ nói cho ba anh ta biết? Tại sao cô ấy lại nói ra?
Buổi chiều bọn họ đã thương lượng với nhau rằng chỉ cần Phùng Học Minh thì bọn họ sẽ xử lý lạnh chuyện này, cứ để cho Phùng Học Minh hiểu lầm rồi sau này thì nói chia tay sau.
Bản thân anh là người lắm mồm cũng nhai nuốt chuyện này vào bụng, vậy sao cô ấy lại nói ra ngoài?"Phàn Kỳ nói cho ba sao?"
"Bản tin truyền hình phát sóng ở khắp nơi rồi."Liêu Kế Khánh vừa nhớ đến cái tin tức kia là đã cảm thấy mất mặt, sao ông lại sinh ra thằng con vô dụng như vậy được chứ?"Bản tin ư?" Liêu Nhã Triết lập tức mở TV bắt kênh giải trí.
Kênh giải trí đang chiếu chương trình âm nhạc, anh bật những kênh khác cũng không thấy tin kia đâu, hỏi Liêu Kế Khánh: "Bản tin gì ạ? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Liêu Kế Khánh thấy vẻ mặt con trai như vậy, cộng thêm tin rau lá cải bịa đặt lung tung kia thì biết chuyện bên trong còn lớn hơn so với trời.
Vậy là ông kể lại hết mọi thứ về bản tin kia, lúc nhìn thấy trong lòng ông vừa lo sợ vừa vui mừng, gọi điện thoại mãi không được nên mới chạy tới nhà thằng con xem có bị thương ở đâu không.
Liêu Nhã Triết nghe ba nói trên TV nói anh bị Phùng Học Minh đánh cho ngồi chồm hổm ôm đầu trên đất.Liêu Nhã Triết sợ ba hiểu lầm Phùng Học Minh, nói: "Không có chuyện đó, Học Minh không có đánh con, con ngồi xổm cho anh ta đánh con một trận để giúp Diệu Nhi giải quyết rắc rối này, Học Minh không nỡ đánh con, đá cũng không mạnh đâu."
Liêu Kế Khánh khiếp sợ, lúc thấy con trai mình bị người ta đánh co ro một chỗ cảm thấy rất mất mặt nhưng nghĩ anh với Hứa Diệu Nhi về chung một nhà thì thôi vậy, mất mặt thì cứ mất mặt đi.
Bây giờ nghe thấy anh không bị đánh mà tự ngồi dưới đất, Liêu Kế Khánh tức chết: "Sao tôi lại sinh ra đứa vô dụng như anh được chứ."