Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:01:41
Lượt xem: 19
Trương Nguyệt Cầm vừa mở cửa, Phàn Kỳ đã nói: “Mẹ ơi, con muốn ngủ với mẹ.”
“Vào đi con.”
Bà không suy nghĩ đã đồng ý dễ dàng. Phàn Kỳ chui vào trong chăn, tiếng sâm lại một lần nữa vang lên, cô càng rúc người sâu vào trong chăn.
Trương Nguyệt Cầm lắc đầu nhìn con gái, xốc chăn lên ngồi cạnh cô: “Con đã lớn vậy rồi mà vẫn không khác gì hồi nhỏ, đều sẽ sợ sét đánh.”
Phàn Kỳ bình tĩnh một chút nghĩ. Đúng vậy! Nguyên chủ cũng sợ sét khi còn nhỏ mà, trẻ con nào mà không sợ sét đánh chứ.
Phàn Kỳ nằm sát người Trương Nguyệt Cầm: “Con sợ thì sao chứ, có gì đâu mà mẹ buồn cười?”
Trương Nguyệt Cầm ôm cô: “Ư rồi mẹ không cười, ngoan nào, ngủ đi con.” Cô và mẹ cô có bộ n.g.ự.c lớn giống nhau đã vậy mẹ còn hơi mập mạp, khi mẹ ôm lấy cô, cô cảm nhận được sự mềm mại khôn cùng.
Ngủ bên cạnh mẹ, Phàn Kỳ cũng không biết tiếng sấm ngoài kia kết thúc từ bao giờ, cô đã ngủ từ lúc nào.
Rồi tiếng đập cửa làm cô thức dậy, Trương Nguyệt Cầm từ trên giường đứng lên đi ra mở cửa.
Phàn Kỳ nghe thấy tiếng mợ nói: “Em ba, chị đi gọi Niếp Niếp mà không thấy con bé trong phòng. Chị muốn đến bệnh viện.”
“Mợ ơi, con ở trong này.” Phàn Kỳ từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái thì nghe mẹ răn dạy: “Con đi ngủ mặc mỏng như này không sợ lạnh sao?”
Phàn Kỳ nhận ra ánh mắt của mẹ đang dừng nơi n.g.ự.c cô, hôm nay cô mặc chiếc áo ngủ dây khoét sâu rãnh n.g.ự.c rất lộ da thịt.A! Chết mất.
Phàn Kỳ vội chui lại vào chăn.Trương Nguyệt Câm đứng ở cửa phòng nói ra: “Chị dâu, chúng em xuống ngay đây, chị xuống làm bữa sáng trước đi nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-440.html.]
“Bữa sáng chị đã nấu xong xuôi cả rồi.” Mợ nói.Hắn là mợ đã dậy từ sớm rồi.
Phàn Kỳ nghe tiếng mợ rời đi thì rời giường vội rời giường thay đồ.Trương Nguyệt Cầm vừa bực vừa buồn cười nói: “Đêm qua mẹ đã thấy rồi. Hơn nữa hai đêm trước con ở trong phòng cười nói đến nỗi sắp rơi cả trần nhà, tưởng mẹ không biết sao?”
Phàn Kỳ càng rúc sâu vào trong chăn, lấy chăn che đầu lại. Xấu hổ thật đấy.Trương Nguyệt Cầm đi tới, cách lớp chăn vỗ m.ô.n.g cô: “Tốt lắm! Thấy các con như vậy mẹ và ba con cũng thấy yên tâm. Mau đứng lên, đừng để dì phải chờ sốt ruột.”
Phàn Kỳ về phòng của mình rồi đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, nhìn thấy gương mặt mình đang đánh răng ở trong gương, nhắm mắt lại, vừa nghĩ là thấy tức, đều tại tên ngốc Trần Chí Khiêm…
Phàn Kỳ bị mợ giục dậy, cô nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới năm giờ rưỡi sáng, chắc bà ấy đã nhịn đến giờ này để gọi cô dậy chăng?
Phàn Kỳ trở về phòng để thay quần áo, Trương Nguyệt Cầm đi theo sau, có vẻ muốn nói điều gì đó. “Mẹ, có chuyện gì vậy?“ Phàn Kỳ hỏi mẹ.
Sau khi cân nhắc suy nghĩ, Trương Nguyệt Cầm vẫn quyết định nói với Phàn Kỳ: “Vợ chồng các con phải đối xử tốt với nhau! Như vậy mẹ mới thấy yên tâm được. Chỉ là Niếp Niếp à, đàn ông lúc còn trẻ đôi khi không biết nặng nhẹ gì, con cũng không thể để mặc cho nó làm bậy, hiểu không?”
Mặt Phàn Kỳ đỏ bừng, vỗ nhẹ mẹ một cái: “Không có chuyện đó mà, anh ấy không làm thế đâu, mẹ đừng nghĩ lung tung.”
“Không có thì tốt, mẹ chỉ nhắc con vậy thôi.”
Phàn Kỳ đẩy mẹ đi xuống lầu: “Ăn sáng thôi, mợ không đợi nổi nữa rồi.” Khi họ xuống lầu, mợ đã dọn sẵn bữa sáng ra rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Kỳ và Trương Nguyệt Cầm ăn cháo với dưa muối, mợ xếp gọn canh cá mang cho cậu rồi ngồi xuống ngóng trông nhìn hai người ăn.
Trương Nguyệt Cầm bóc một quả trứng luộc và đặt nó vào bát của Phàn Kỳ, nói: “Ăn nhanh lên đi.”
“Em ba, để Niếp Niếp ăn từ từ chứ.” Thấy Trương Nguyệt Cầm thúc giục, mợ cảm thấy có chút ngại ngùng.
Phàn Kỳ nhanh chóng ăn cháo, ăn sạch quả trứng trong hai ngụm, nuốt xuống thì cô bị nghẹn. Trương Nguyệt Cầm rót nước cho cô và vỗ nhẹ lưng cô: “Sao con bất cẩn thế.”