Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 423
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:01:14
Lượt xem: 28
Nếu bàn về thời gian vui sướng nhất cuộc đời mình, chắn sẽ là mấy năm chìm đắm ở Hồng Kông, không có tin tức của người kia, giữa bọn họ giống như vợ chồng bình thường vậy, nhẹ nhõm tự tại.
Bà ta cho rằng chắc chắn mình đã chiếm một vị trí trong lòng ông ta. Chiến tranh ở Thái Bình Dương kết thúc, quân Nhật rút lui, Hồng Kông quay về trong tay người Anh.
Ông ta có liên lạc với Trần Uyển ở Đại Lục, hưng phấn sắp xếp phòng cho con trai, kêu mẹ con bà ta xuống dưới tầng, nói với bà ta: "Bà cả là người rất hiểu chuyện, bà ấy sẽ chấp nhận em."
Ông ta mới ở cạnh Trần Uyển hơn một năm, cũng đã ở với mình năm năm, cho tới bây giờ, ông ta không nghĩ tới chuyện trong lòng mình sẽ không thoải mái sao? Bà ta chỉ có thể cười đồng ý: “Ừm, nhất định sẽ vậy."
Nhìn thấy Trần Uyển , ánh mắt sắc bén của người phụ nữ kia quét qua trên người bà ta, bà ta không tự giác được mà run rẩy, lúc đó, bà ta cho rằng thời gian mình ở Phồn Viên đã kết thúc rồi, không ngờ đến cuối cùng, người rời khỏi Phồn Viên lại là Trần Uyển.
Trần Uyển rời đi, mình còn ở lại Phồn Viên, nhưng từ khi đó, Lưu Tương Niên đã biết vậy chẳng làm, không còn dịu dàng với bà ta như xưa.
Tuy nhiên ông ta cũng không có những người phụ nữ khác, cho nên bà ta còn có thể nói với mình, bà ta là nữ chủ nhân của Phồn Viên.
Bà cụ Lưu tựa trên đầu giường, cầm lọ thuốc, bệnh mất ngủ của bà ta có sau khi con trai mất. Không còn con trai, chỉ để lại một cháu nội gái, ông ta bồi dưỡng Học Minh, chí ít Học Minh là người thừa kế trong lòng ông ta
Bà ta an ủi mình, chí ít con của bà ta, mới là người thừa kế mà ông ta tán thành, ít nhất ông ta chưa trở về Đại Lục tìm Trần Uyển.
Nhưng tại sao cháu trai của người phụ nữ kia lại tới Hồng Kông chứ? Phá hủy giấc mộng duy nhất trong lòng bà ta?
Trong đầu bà cụ Lưu trong đầu tràn đầy đả kích từ tin tức trong TV với bà ta, còn có trên báo mắng bà ta là bà điên, ác phụ… Lưu Tương Niên bị cúp máy, nhìn máy điện thoại, muốn gọi lại, lúc này bác sĩ tới kiểm tra phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-423.html.]
Bây giờ cháu ngoại còn chưa tới, chỉ có một mình ông ta ở bệnh viện? Nuôi cháu ngoại có làm được cái gì chứ? Ông ta trao đổi với bác sĩ, hôm nay là ngày cuối trị bệnh bằng hoá chất, sau khi truyền hai bình thuốc nước cuối cùng là có thể về nhà.
Buồn bực trong phòng, trông thấy tờ báo trên bàn khiến Lưu Tương Niên thấy phiền, tại sao lúc ông ta còn trẻ lại muốn một người phụ nữ ngu xuẩn như thế? Cuối cùng khiến cả đời mình bất hạnh?
Còn một chút thời gian tới khi y tá đến truyền nước, Lưu Tương Niên đi ra cửa phòng hít thở một hơi, ông ta trông thấy phòng phẫu thuật đẩy xe đẩy tới đón ông lão nông thôn kia.
Trông thấy bốn người vây quanh ông lão nông thôn quê mùa kia.
Cậu sắp tiến vào phòng phẫu thuật, Phàn Kỳ an ủi ông ấy: "Cậu đừng sợ, đi vào ngủ một giấc, là xong rồi."
Cậu cười: "Giống như an ủi trẻ con ấy, cậu không sợ đâu."
"Nếu cậu đã nói như vậy, để cháu mua kẹo que cho cậu."
"Đứa bé ngoan, mới vừa rồi cháu còn nói, sau này cậu không thể ăn quá mặn, quá ngọt, quá dầu, còn mua cho cậu ăn à?"
Cậu lải nhải: "Nhóc con à! A Khiêm nói cháu phải đầu tư cổ phiếu, thật sự không cần tới theo giúp cậu, A Khiêm ở đây là được rồi."
“Được rồi, tiền bạc kiếm mãi không hết. Có thể so với cậu sao? Cháu sẽ chờ ở chỗ này."
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Kỳ nhìn cậu nằm lên xe đẩy, nhìn xe tiến vào thang máy, cả nhà bọn họ cũng chuẩn bị đi tới cửa phòng phẫu thuật chờ, cùng đứng chờ ở cửa thang máy, Trần Chí Khiêm quay đầu thấy Lưu Tương Niên, lập tức quay lại.
Rõ ràng ông già nông thôn kia chỉ là một người cậu, vợ chồng bọn họ ngày ngày đến thì thôi đi, giờ phẫu thuật còn có hai vợ chồng ở cạnh, mà đối với mình, Chí Khiêm lại không muốn cho dù chỉ một chút xíu ánh mắt.