Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 420
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:48:16
Lượt xem: 19
Cô xoay người ôm lấy chân của anh, Trần Chí Khiêm thấy cô vểnh m.ô.n.g lên, nói: "Em như này không phải nhổ cây liễu, đây là nhổ củ cải."
Phàn Kỳ mới mặc kệ là nhổ củ cải hay là nhổ cây liễu, cô dùng sức ôm lấy bắp chân của anh, dùng sức nhấc về phía trước .
Trần Chí Khiêm thấy cô khổ cực như vậy, quyết định không làm khó để cô nữa, thuận thế ngã ngược lên giường phía sau: "Được rồi, coi như em nhổ lên rồi." Phàn Kỳ xoa tay, nhảy trên giường.
Trần Chí Khiêm hỏi: "Em làm cái gì
Phànu Kỳ dùng tay phải sờ sờ đầu, rồi lại nâng cằm anh: "Hòa thượng phá giới muốn đùa giỡn nam phu nhà lành."
Trần Chí Khiêm nằm an phận: "Tới đi!"
"Có thể thận trọng chút hay không, bày ra dáng vẻ để em tùy ý đùa giỡn này, là sợ em không biết anh..." Phàn Kỳ nói ra một số lời kịch không thể miêu tả trong tiểu thuyết.
Nghe thấy cô ăn nói linh tinh như này, Trần Chí Khiêm xoay người đè cô xuống, hỏi: "Học những thứ linh tinh này ở đâu đấy?"
Hỏng bét, chơi hơi hăng quá rồi! Phàn Kỳ chột dạ quay đầu: "Chồng à, hôm nay vợ rất mệt mỏi, muốn đi ngủ, ngủ ngon!"
Anh kéo đầu cô quay lại, không muốn đối mặt với ánh mắt anh, Phàn Kỳ nhắm mắt lại: "Em ngủ rồi."
Trần Chí Khiêm nói bên tai cô: "Anh thấy em bây giờ thích ứng tốt đẹp, có một số lời nói thô tục, nói ra không chút chướng ngại, món quà mà chị Trang tặng, có phải là..."
Lần này dọa Phàn Kỳ mở mắt: "Trần Chí Khiêm, anh là người có đạo đức, có yêu cầu, có điểm mấu chốt với bản thân. Quên những thứ kia đi, đừng tà ác như vậy, duy trì thiết lập nhân vật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-420.html.]
"Vậy em nói đi, nghe được những lời này từ chỗ nào?"
Phàn Kỳ ôm lấy cổ của anh: "Em nói này anh giai! Tốt xấu gì anh cũng là người của thời đại internet, chẳng lẽ không nhớ rõ, trên mạng có loại văn học kia chứ? Anh hiểu mà, đúng không?"
"Văn học gì?" Trần Chí Khiêm nghiêm trang hỏi.
"Văn học vết thương đau đớn thời thanh xuân, em so với khá nhiều..." Trần Chí Khiêm lại cái miệng không nói trọng điểm này...Sau nụ hôn dài, hai gò má Phàn Kỳ ửng đỏ như say rượu, thấy ánh mắt chồng chuyển xuống, cô đặt bàn tay lên trên đai lưng, vừa rồi mình thắt lại quá chặt, anh không tiện cắn ra, Phàn Kỳ đưa tay tháo ra.
Thấy cô tháo đai lưng, áo ngủ trượt ra, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ: "Chồng mau tới đi, em chờ anh!". Nhìn cô nóng lòng muốn ăn đậu hũ nóng, Trần Chí Khiêm đột nhiên ngồi dậy, ôm bắp chân của cô, móng tay gãi bàn chân cô.
Phàn Kỳ sợ bị người ta gãi ngứa ngáy nhất, cô cất tiếng cười to, Trần Chí Khiêm lập tức nhắc nhở: "Mẹ ở ngay cạnh, không sợ bà ấy nghe thấy thì em cứ cười."
Phần Kỳ ngừng hít thở, Trần Chí Khiêm hoàn toàn không buông tha cho cô, tiếp tục cào bàn chân cô, cô cắm đầu trên Phác Phác, cố gắng ít phát ra âm thanh nhất có thể, dùng lực giãy dụa, nhưng chênh lệch lực lượng giữa nam nữ quá lớn, cô nói: "Trần Chí Khiêm, em tức giận thật đấy."
Trần Chí Khiêm buông cô ra, Phàn Kỳ ném Phác Phác trên người anh, bổ nhào qua cắn bờ vai của anh, nghe anh nói: "Hiện giờ em biết cảm giác em cho rằng đang cho anh bất ngờ, thực tế lại là anh kỳ vọng thất bại chưa?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Kỳ há miệng: "Sao em lại... Anh không muốn em ôm anh xoay vòng vòng? Vậy anh muốn em làm gì?" Hai tay Phàn Kỳ chống nạnh hỏi.
"Lúc em ôm Hứa Diệu Nhi, đã nói cái gì với Hứa Diệu Nhi?"Phàn Kỳ cẩn thận nhớ lại cô nói cái gì? Nghĩ đến lời mình nói, Phàn Kỳ liếc mắt, nói từ sớm không được sao?
Thì ra là muốn nghe lời tâm tình. Cô ghé sát tai anh, nói bằng tiếng Thượng Hải: "Trần Chí Khiêm, em rất rất rất thích anh!"
"Anh cũng thích em." Trần Chí Khiêm nói với giọng lưu luyến.Đổi lại chính là: "Thần kinh, lần sau muốn nghe loại lời này, cứ việc nói thẳng!"
Phàn Kỳ đưa tay túm Phác Phác qua, chuẩn bị đi ngủ, bầu không khí vừa rồi rõ ràng tốt như vậy, bị anh phá hủy hết rồi, còn đẩy cô lên, đè cái rắm, Phàn Kỳ nghiêng người, mặc kệ anh.