Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:48:07
Lượt xem: 25
"Đúng vây!" Trương Nguyệt Cầm nhìn về phía bà cụ Lưu: "Đây là bà ngoại của cậu à? Mắt bà cụ trợn lên trên, khóe miệng còn co giật. Ở cạnh nhà chúng tôi cũng có một bà lão có triệu chứng như này, không lâu sau đã trúng gió nằm liệt. Có phải cậu muốn dẫn bà ấy tới kiểm tra một chút không?"
Lúc Trương Nguyệt Cầm nói chuyện, còn học theo dáng vẻ của bà cụ Lưu, mắt trợn trắng, khóe miệng co quắp, nhưng bà ấy làm nhân viên mậu dịch ở cửa hàng quốc doanh rất nhiều năm, cửa hàng quốc doanh làm việc nhiều người, thái độ phục vụ tùy từng người, có một số nhân viên mậu dịch có thái độ phục vụ rất tùy tiện.
Trong mắt bọn họ, ngoại trừ người nội thành Thượng Hải thì tất cả đều là nông thôn, chỉ cần là nông dân tới mua đồ, trợn trắng mắt lên nhanh đến mức không thấy cả lòng đen.
Cho nên bà ấy trợn trắng mắt còn tiêu chuẩn hơn bà cụ Lưu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà cụ Lưu trông thấy biểu cảm này của Trương Nguyệt Cầm, vốn bị Lưu Tương Niên làm cho tức giận muốn chết, lúc này lại tức càng thêm tức, bà ta hỏi Phùng Học Minh: "Bà ta đang nói cái gì?"
Hiện giờ Phùng Học Minh đã biết mồm mép của Phàn Kỳ học theo ai rồi, anh ta không muốn trả lời mẹ Phàn Kỳ, càng không muốn trả lời câu này của bà ngoại, trông thấy cửa thang máy mở, anh ta nói: "Bà ngoại, chúng ta cùng đi ra đi!"
Cô hai người ra ngoài trước, Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm cũng cùng đi ra, bà cụ Lưu không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi Phùng Học Minh: "Rốt cuộc bà ta đang nói cái gì?"
Phàn Kỳ không đành lòng để một bà lão cứ xoắn xuýt như thế, tốt bụng phiên dịch: "Mẹ tôi nói, có khả năng ngài bệnh, đề nghị có bệnh thì phải trị sớm một chút."
Lần này bà cụ Lưu bùng nổ, bà ta đuổi theo mắng từ "Chết tiệt” đến "Giữ gia sản"...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-414.html.]
Mặc dù đã là ban đêm, nhưng đây là tầng dưới và sảnh lớn bệnh viện, luôn có người qua lại, mà tập đoàn Thiên Hòa chưa quyết định người thừa kế, Lưu Tương Niên lại nằm viện một lần nữa, luôn là vấn đề nóng, huống chi còn có vợ chồng Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm, cho nên dù là phóng viên tài chính và kinh tế hay phóng viên giải trí không thể đi lên tầng, vậy thì vẫn có thể đứng canh ở khu vực công cộng dưới tầng chứ?
Bình thường, một con ch.ó con mèo nhà giàu ăn thức ăn cho chó, đồ ăn cho mèo gì cũng đều là tin tức, chứ đừng nói đến chuyện bà cụ Lưu đuổi theo Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm chửi bậy, đám phóng viên kia người nào cũng ghi âm, chụp ảnh quên cả trời đất.
Nhìn thấy phóng viên, bà cụ Lưu ngừng miệng, vẻ mặt uất ức nói: "Là bọn họ mắng tôi trước…"
Phàn Kỳ nói vào microphone: "Tôi không giải thích gì, anh Phùng cũng ở hiện trường, không bằng để anh Phùng giải thích một chút tất cả mọi chuyện đã xảy ra đi."
Nghe thấy lời này, bà cụ Lưu kéo cháu ngoại: "Học minh, cháu nói có đúng là cô ta mắng bà “Có bệnh” trước phải không?"
Thứ nhất, đúng là bà ngoại anh ta đi vào thang máy trợn mắt trước, thứ hai, Phùng Học Minh không muốn đắc tội với Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ còn có quan hệ vô cùng tốt với Hứa Diệu Nhi, Trần Chí Khiêm cung cấp tài nguyên cho anh ta, dưới những điều kiện tiên quyết này, anh ta nói: "Bà ngoại, chúng ta quay về thôi, được không!"
"Học Minh!" Bà cụ Lưu gọi: "Cháu cũng không giúp bà? Bà…"
Bà cụ Lưu còn đang tranh cãi với cháu ngoại thì cả nhà Phàn Kỳ đã đi ra khỏi tòa nhà, phóng viên hỏi Trần Chí Khiêm: "Anh Trần, anh đến thăm ông cụ Lưu sao? Bệnh tình của ông cụ Lưu thế nào rồi? Có phải tình trạng sức khỏe của ông ấy rất kém không, có phải anh quyết định nhận lại ông cụ Lưu, nên mới xảy ra xung đột với bà cụ Lưu đúng không?"
Trần Chí Khiêm mỉm cười: "Không phải, là cậu nhà chúng tôi mắc bệnh, ông ấy từ Thượng Hải tới đây phẫu thuật, trùng hợp ở cùng một bệnh viện với ông Lưu Tương Niên mà thôi. Đối với tình trạng cơ thể của ông Lưu Tương Niên, tôi không biết, cũng không muốn biết.”