Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 407
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:47:56
Lượt xem: 22
Trần Chí Khiêm dùng tiếng Sùng Minh mà Lưu Tương Niên cũng nghe hiểu được để nói với cậu lý do vì sao mình không nhận ông ta.
Cậu nghe thấy ông ta là người đầu tiên bán nhà máy cho người Nhật Bản, cậu quay đầu: "Người khác bị ung thư là không may, ông là đáng đời. A Khiêm, chúng ta đi!"
Ông chủ Cao nhìn Trần Chí Khiêm và người cậu kia rời đi, nói lại câu hôm đó: "Đứa nhỏ này mạnh, nhưng mạnh hơn thì cũng phải gọi ông là “Ông nội”!”
Ông chủ Cao đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại ông ta và người chăm sóc, trợ lý, hôm nay Lưu Tương Niên đã mất sạch mặt mũi.
Cháu trai không chịu nhận, cháu ngoại mình nuôi lớn cũng chơi chiêu trò với mình, Lưu Tương Niên nhìn kim truyền trên tay, rốt cuộc ông ta đang trị liệu cái gì? Trị liệu có làm được gì? Còn sống có ý nghĩa gì?
Lưu Tương Niên vươn tay tháo kim tiêm trên tay, mặc kệ m.á.u chảy ra trên tay, đẩy cửa phòng bệnh muốn đi ra ngoài, trợ lý đuổi theo: "Ông chủ."
Lưu Tương Niên chờ thang máy, tay buông thõng, trên mu bàn tay là vết m.á.u còn chưa khô hoàn toàn, trong hành lang cũng có vết m.á.u ông ta nhỏ xuống, trông thấy cháu trai và ông lão nông thôn kia đi về phía này, ông ta nhìn về phía thang máy, lại không nhịn được mà liếc nhìn cháu trai, cháu trai coi như không nhìn thấy ông ta, đi thẳng về phía trước, không cho ông ta một ánh mắt.
Cửa thang máy mở ra, Lưu Tương Niên lại không bước được chân ra, ông ta lại bởi vì một đứa trẻ không hề mảy may quan tâm đến mình mà thương tâm tuyệt vọng à?
Trợ lý sau lưng vội vàng tới khuyên: “Ông chủ, quay về đi! Thân thể quan trọng hơn, lúc này ngài không thể ngã xuống. Ngài mà ngã xuống, Thiên Hòa phải làm sao bây giờ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Đúng vậy! Thiên Hòa phải làm sao bây giờ? Lưu Tương Niên xoay người lại, chậm rãi đi vào trong, cháu trai khỏi nghĩ đến nữa, cháu ngoại là tên súc sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-407.html.]
Y tá tới cắm kim cho ông ta một lần nữa, Lưu Tương Niên ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt lại suy nghĩ, sau đó ông ta mở mắt ra, nói với trợ lý: "Gọi điện thoại cho Tuyết Nghi."
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe, đầu bên kia điện thoại là giọng mềm mại của cháu gái, Lưu Tương Niên chưa bao giờ kích động đến vậy khi nghe thấy giọng cháu gái, ông ta nói: "Tuyết Nghi, ông là ông nội."
"Ông nội, sao sớm như vậy mà ông đã gọi điện thoại cho cháu rồi?"
"Cháu còn chưa dậy sao?"
"Vâng!" Lưu Tuyết Nghi nói: "Ông nội, sức khỏe ông thế nào rồi?"
Vẫn là cháu gái tốt, Lưu Tương Niên nói: "Vẫn ổn, chỉ là ông nhớ cháu, Tuyết Nghi về nhà, có được không? Đến bên cạnh ông nội, giúp ông nội làm việc ở Thiên Hòa?"
Lưu Tuyết Nghi nghe thấy lời này, bị dọa đến suýt chút nữa làm rơi ống nghe trên mặt đất, đây là lời mà ông nội của cô ta có thể nói ra sao? Cô ta vội nói: "Ông nội, cháu còn hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp đại học, lúc này trở về, cháu chỉ có chứng nhận tốt nghiệp trung học, sau này làm sao lấy chồng được?"
Con gái đến cuối cùng vẫn phải lập gia đình. Lưu Tương Niên nghĩ tới đây, tâm tư lập tức phai nhạt, cô gái mạnh mẽ như Trần Uyển, cuối cùng không phải cũng rơi vào kết cục như thế sao? Giao gia nghiệp cho Tuyết Nghi, đến cuối cùng còn không phải rơi vào trong tay người khác họ à.
Ông ta thở dài: "Cũng phải, cháu học tập cho tốt."Điện thoại cúp máy, Lưu Tuyết Nghi vội vàng gọi điện thoại cho Phùng Học Minh, Phùng Học Minh vừa mới quay về văn phòng sau khi họp, trên bàn làm việc là một tờ báo, tin tức phần đầu, Hứa Diệu Nhi đứng sóng vai với Phàn Kỳ:
"Hứa Diệu Nhi từ chức ở Trường Hưng, Diêu Hoa lại thu thêm một nữ tướng."
Tiêu đề tin tức này không hấp dẫn người, nội dung cũng không có gì đặc biệt, Phùng Học Minh xem mấy lần, anh ta cầm tờ báo, nghe máy, nghe thấy Lưu Tuyết Nghi đầu bên kia điện thoại nói: "Anh, hôm nay ông nội vô cớ gọi điện thoại cho em, muốn em trở về bên cạnh ông, tiến vào Thiên Hòa làm việc."