Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 404

Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:47:51
Lượt xem: 15

Nói xong, Lưu Tương Niên tại chọc đũa vào cơm, nước mắt rơi vào bát cơm: "Đều do tôi tạo nghiệt, tôi hối hận rồi! Sao năm đó lại để bà nội nó một mình về Đại Lục..."

Cậu nhà họ Trương ngắm nhìn bốn phía, toàn bộ phòng bệnh trống rỗng, bên trong chỉ có cô gái đưa cơm cho ông ấy, rất nghiệp chướng.

Cô gái này là người chăm sóc Lưu Tương Niên, từ Đại Lục đến Hồng Kông mưu sinh, ở Đại Lục là y tá ở bệnh viện, đến đây đương nhiên không thể làm y tá, vậy thì làm người chăm sóc tư nhân.

Lưu Tương Niên vẫy tay một cái, cô gái này bưng cái chậu tới, ghé trước mặt Lưu Tương Niên, cũng không thể nói là Lưu Tương Niên đang ra vẻ, trị bệnh bằng hoá chất quả thực khó chịu sẽ nôn mửa, ông ta vừa hơi hé miệng, tất cả thức ăn vừa mới miễn cưỡng ăn vào đều phun ra.

Nhìn dáng vẻ hận không thể nôn hết cả tim phổi ra của ông ta, cậu nhà họ Trương nhìn xem cũng là… Đều là người tuổi đã cao, ai da!

Lưu Tương Niên lau miệng, chỉ nước thuốc đang treo: "Xin lỗi, tôi đang trị bệnh bằng hoá chất, những nước thuốc này có phản ứng rất lớn."

"Không có gì, không có gì." Cậu nhà họ Trương nghe vậy thì nói là không có gì, nhưng mùi tanh hôi này, ông ấy cũng thấy buồn nôn, nói: "Ông nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi quay về đây. Đồ ăn không cần, việc nhà của ông thông gia nhà em gái, tôi không tiện lên tiếng, nếu ông thật sự muốn nói, vậy nói với A Khiêm đi, A Khiêm cũng rất nói lý giống ba của nó, cả nhà đều nói chuyện tình cảm."

Bị một ông lão tội nghiệp như thế, nhìn với ánh mắt tuyệt vọng, cậu nhà họ Trương trở lại phòng bệnh của mình như chạy trốn, ông ấy nhìn đồ ăn còn lại trên bàn, người trước giờ đều không lãng phí, lại thực sự ăn không trôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-404.html.]

Ông ấy nằm trên giường, nếu còn ở nhà, hiện tại hẳn là ông ấy đang đeo mũ rơm, đi tới lưới bắt cá, ở đây giống như heo vậy, chỉ ăn với ngủ.

Vậy thì ngủ đi! Nhưng nào có thể ngủ được? Trong đầu là hình ảnh ông cụ kia cầm một đôi đũa ăn mấy hạt cơm, nước mắt rơi lách tách vào trong bát, ông ấy thở dài, trong lòng biết rõ phải cứng rắn, nhưng lại không cứng nổi.

Cậu nhà họ Trương lật qua lật lại không ngủ được, Lưu Tương Niên đang nói chuyện điện thoại: "Cho nên ông ta có hai đứa con trai? Hai đứa con gái? Là nông dân ở nông thôn, thu nhập cả nhà một năm không đến ba bốn ngàn? Thu nhập bình thường của nông dân Đại Lục. Lần này tới đây phẫu thuật đại khái phải tốn hai mươi mấy vạn? Được, cậu cầm năm mươi vạn tiền mặt tới cho tôi. Đúng!"

Dùng tình để động lòng người, dùng lý khiến người hiểu. Lưu Tương Niên tin tưởng cháu trai mình là trường hợp đặc biệt, bởi vì anh quá có năng lực, anh có thể dựa vào chính mình kiếm được càng nhiều tiền hơn Thiên Hòa.

Mà người trước mắt chỉ là một nông dân Đại Lục, thu nhập một năm của cả nhà chỉ có ba bốn ngàn, quỷ nghèo kiếm ăn trong ruộng. Ông ta cũng không tin, ông ấy có thể từ chối năm mươi vạn khiến cả nhà từ nay có cuộc sống tốt.

Cậu nhà họ Trương không ngủ được, ngồi dậy, nhìn mặt kính trầy xước của chiếc đồng hồ kiểu cũ ông ấy mua khi kết hôn một chút, A Khiêm nói ba giờ sẽ tới, lát nữa cẩn thận hỏi anh một chút, ông già này thật sự rất đáng thương, hỏi một chút xem rốt cuộc lý do bên trong là gì, vì sao nhất định không thể nhận? Thật sự không thể gọi ông cụ một tiếng “Ông nội” sao?

Ông ấy đang ngồi trên giường nghĩ mọi chuyện, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, là cô gái đi theo ông cụ kia, cô gái kia nói: "Ngài Trương, ông chủ chúng tôi mời ngài qua, ông ấy còn muốn nói hai câu với ngài."

Cậu nhà họ Trương nghĩ: Cũng được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy qua đó hỏi chi tiết chuyện xưa trong đó trước, mình là cậu vợ, cậu vợ muốn khuyên giải, vậy cũng phải nghe từ hai bên, mới có thể khuyên hai bên, nếu không chính là ba phải.

Loading...