Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-10-17 05:08:38
Lượt xem: 26
Phàn Kỳ nhận lấy cái túi rồi trâm ngâm hỏi: “Chú, chú mang gạch đến à?”
Mẹ Phàn Trương Nguyệt Cầm nói: “Đây là bánh gạo nếp bà ngoại làm riêng cho con.”
Bánh gạo nếp Sùng Minh mềm dẻo thơm ngọt nhất, kiếp trước Phàn Kỳ cực kỳ thích nó: “Con muốn ăn, con sẽ mang vào bếp để hấp.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Dì nghe cô nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cô cháu ngoại trước đây luôn chê những thứ ở nông thôn là đồ không sạch sẽ.
Vì hấp chiếc bánh này mà bà ngoại đã ngâm và xay gạo từ trước, ba giờ sáng hôm nay đã dậy để hấp bánh rồi đưa dì mang cho cháu gái, dì nghĩ thầm trong lòng đây hoàn toàn là tâm ý của bà nên không dám từ chối, nếu cháu ngoại không ăn thì để A Khiêm ăn, A Khiêm mà cũng không ăn thì dì và chị dâu sẽ ăn nó.
Bây giờ thấy cháu gái nói vậy, trong lòng dì thấy vui vẻ, cháu gái đã thay đổi, không còn giống trước kia.
Bảo sao bây giờ A Khiêm lúc nào cũng tươi cười, thế này thì chị dâu yên tâm rồi!
Đưa theo người nhà vào cửa, Phàn Kỳ nói: "A Khiêm, anh đưa chú, dì với mẹ vào phòng cất hành lý đi, em đi làm nốt hai món nữa."
Nghe Phàn Kỳ nói muốn đi nấu ăn, Trương Nguyệt Cầm lập tức đi theo: "Niếp Kiếp, để mẹ nấu."
"Mẹ, mẹ vào phòng trước đi đã, để con nấu ăn." Phàn Kỳ hờn dỗi.
Trần Chí Khiêm đi đến: "Mẹ, mẹ đi theo con đi, cứ để Kỳ Kỳ nấu, mọi người ra ngoài cả ngày đã rất mệt mỏi rồi, Kỳ Kỳ sẽ làm xong ngay thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-390.html.]
Trương Nguyệt Cầm ra khỏi phòng bếp, Trần Chí Vũ mang dẫn cậu mợ vào phòng cho khách ở dưới lầu trước, trên giường đã đặt sẵn hai bộ đồ ngủ, một của nam, một của nữ, dép lê được đặt dưới sàn nhà.
"Cậu mợ, hai người dùng nhà vệ sinh bên ngoài nhé, khăn mặt, kem đánh răng và bàn chải đánh răng đều là loại mới, chuẩn bị trước cho hai người."
"Nhà ở Hồng Kông lớn như này à? Tốt như này sao?" Cậu cảm thán.
Trương Nguyệt Cầm thật sự hồ đồ, mấy cây vàng lúc trước Hiểu Tĩnh giấu trong nhà đều đưa cho A Khiêm, để nó đến Hồng Kông mua nhà, nghe nói nhà ở Hồng Kông rất đắt tiền, nhà nhỏ có chút xíu cũng phải lên đến mười mấy vạn tiền Hồng Kông. Làm sao hai đứa nhỏ này lại có thế vào ở trong căn nhà lớn như này?"
“Hai chúng cháu mới chuyển đến đây được vài ngày. Căn nhà trước kia còn nhỏ hơn nhà của cháu ở Thượng Hải, cháu bắt đầu kinh doanh và đã có người đầu tư vào đó, triển vọng tương lai rất tốt, Kỳ Kỳ cũng rất giỏi trong việc đầu tư chứng khoán, có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Căn nhà này được xây dựng cho công ty bất động sản của người thân vị bằng hữu đã đầu tư cho cháu, để bọn cháu thuê nhà trước, có lẽ hai hoặc ba năm sau là bọn cháu có thể mua lại nó. Hầu hết mọi người ở Tiêu Thành đều không có nhà ở rộng rãi, không khác gì Thượng Hải.”
"À à! Hóa ra là như vậy sao?" Chú nói."Chú dì, vậy giờ cháu mang mẹ lên căn phòng trên lầu đây."
"Được."Trần Chí Khiếm giúp Trương Nguyệt Cầm xách hành lý lên lầu, cùng Trương Nguyệt Cầm sắp xếp lại quần áo, trong lòng anh không có cách nào phân biệt được mẹ ruột của mình và mẹ Phàn ai thân thiết hơn.
Từ khi anh còn chưa có ký ức đã được đưa đến nhà họ Phàn, cho dù nhà họ Phàn đều nói cho anh biết, ba mẹ anh ở một nơi xa xôi cũng rất nhớ anh, hàng năm sẽ dẫn anh đến tiệm chụp ảnh để chửi ảnh chụp cho cha mẹ, nhưng trẻ con thì biết cái gì?
Ai nuôi anh, anh liền thân thiết với người đó. Trong lòng anh, Trương Nguyệt Cầm và anh chính là mẹ con.
Trong lòng Trương Nguyệt Cầm luôn cảm thấy xấu hổ vì con mình, bà ấy biết tính tình của con gái mình, cô không thông minh và hiểu chuyện giống như A Khiêm, con gái bà muốn sống muốn c.h.ế.t đều , bà biết con gái mình không thích A Khiêm, biết A Khiêm cũng không thích con gái mình, cả hai đứa nhỏ này đều không muốn sống cùng nhau?
Nhưng bà sao có thể để cho con gái đi tìm chết? Vậy nên chỉ có thể ủy khuất A Khiêm.