Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 268
Cập nhật lúc: 2024-10-16 05:52:04
Lượt xem: 29
“Người Triều Sán chúng tôi nói: “Ăn chem chép không tìm được gà. ”
“Gà?” Phàn Kỳ nhất thời không thể nào hiểu được, ăn hải sản tại sao phải tìm được gà? Ồ! Cô đã phát hiện ra, gà còn có một giải thích khác. Ai dô! Chẳng lẽ ăn nhiều thứ đồ chơi này vào sẽ ảnh hưởng sao?
“Là triển lãm gỗ. ” Trần Chí Khiêm bước tới ngồi xuống, “Ý là, cởi giày ra, vếnh chân lên, thoải mái ăn chem chép, vỏ sò quăng xuống dưới nền chôn lên đôi dép. ”
Ông bác bên cạnh nghe anh nói như vậy, khen một câu: “Chàng trai cũng biết nhiều đó. ”
Hoá ra là ý này à? Phàn Kỳ thẹn thùng, khác xa một trời một vực với những gì cô nghĩ. Trách nhầm ông bác rồi.
Cô hỏi: “Anh có gọi chem chép không?”
“Chính là đưa em tới ăn món này đó“ bản thân suốt ngày nghĩ tới điểm tốt của cô, còn cô suốt ngày chỉ muốn ly hôn với anh. Hus khu vực ao Hiệp Thuật của thành phố Vĩnh Phát. Anh giả điếc để ở bên cô, còn cô suốt ngày muốn ly hôn với anh.
Ông chủ bưng món ăn ngâm nước muối tới, Trần Chí Khiêm gắp một miếng gan ngỗng bỏ vào dĩa của cô: “Món ăn ngon nhất ngâm trong nước muối của bọn họ là gan ngỗng, em ăn thử đi. ”
Phàn Kỳ gắp miếng gan ngỗng trong cái đĩa, nhét vào trong miệng, vừa mịn vừa mềm vừa thơm, Trần Chí Khiêm hỏi: “Ngon không hả?”Ăn xong một miếng, cô lại góp thêm một miếng nữa: “Ăn ngon lắm, còn ngon hơn cả gan ngỗng kiểu Pháp nữa, gan ngỗng kiểu pháp ăn nhiều thêm hai miếng là ngấy rồi. ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-268.html.]
“Em đã từng ăn gan ngỗng kiểu Pháp rồi hả?” Trần Chí Khiêm dừng đũa và hỏi cô.
“Từng ăn lúc xã giao cùng với ông Liêu đó mà!” Phàn Kỳ tìm một cái cớ, cũng may bản thân cô lanh lợi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thật ra trân châu Nhật bản và trân châu của Nam Dương đều có đặc trưng riêng giống như lời của em nói, gan ngỗng ngâm nước muối Triều Châu và gan ngỗng kiểu pháp cũng đều có mùi vị riêng. Không thể phân cao thấp bên này với bên kia được, đều ngon cả. ” Trần Chí Khiêm gắp một miếng ruột ngỗng cho cô, “Hãy thử miếng ruột ngỗng này đi. ”Ruột ngỗng giòn tan dai dai, thơm ngon đậm đà, Phàn Kỳ xác nhận: “Ăn cũng rất ngon, sau này tôi sẽ không phân cao thấp những món ăn ngon nữa đâu. ”
Món thứ hai được bưng lên, Trần Chí Khiêm nói: “Đây là hàu viên chiên, ăn có vị không giống với hàu nướng. ”Bên ngoài là một lớp da giòn, bên trong thì lại là con hàu mềm tươi ngon, lại là một món ăn khiến cô không thể dừng lại được. Quả thực không thể phân cao thấp đồ ăn ngon được, đồ ăn ngon lúc nào cũng được đánh giá năm sao.
Ông chủ bưng món chem chép xào lên, món chem chép xào được mong chờ rất lâu đã đem lên, Phàn Kỳ đã không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới sự bất thường của Trần Chí Khiêm nữa, cô mắc ăn chem chép.
“Tôi vẫn cảm thấy món chem chép này gần giống với món sò biển ở Thượng Hải của chúng ta, nhưng mà hình như món này thịt càng dày hơn. ” Phàn Kỳ vừa ăn vừa thưởng thức mùi vị, “bên trong có mùi thơm, có phải bỏ rau húng quế trong đó không?”
“Là rau húng quế, nhưng mà người ở đây gọi là quý như vàng. Chem chép và con sò biển nhìn có vẻ giống nhau, nhưng thật ra mùi vị hoàn toàn khác nhau, sò biển của Thượng Hải là một loại sò nhỏ, còn con chem chép này là một loài sống ngoài biển lớn, giống như con vẹm xanh vậy. ” Trần Chí Khiêm chỉ vào miếng thịt màu trắng to bằng hạt đậu nành ở trong con chem chép và nói. Phàn Kỳ nhìn kĩ lại, quả nhiên hình dáng giống với thịt của con vẹm xanh.
Trần Chí Khiêm kêu ông chủ lấy nước rễ cây Bạch Mao, ông chủ nói ông ấy quên rồi, lập tức đưa tới ngay.
Phàn Kỳ nghe tiếng Quảng Đông của Trần Chí Khiêm, anh nói tiếng Quảng Đông quá mượt mà, so với anh thì tiếng Quảng Đông của cô kém xa.
Hơn nữa trong ký ức của cô Trần Chí Khiêm không phải là kiểu người thích ăn uống giống như cô, tại sao anh lại quen thuộc với những món ăn ở thành phố này giống như người được sinh ra ở đây?