Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-10-16 05:50:51
Lượt xem: 29
Bọn họ đi vào bên trong, không có nhân viên nào đi theo. Bên trong mở ra một thế giới nhỏ, có người bạn nhỏ đang ở bên cạnh xe cứu hỏa nhỏ, cũng có người bạn đang chơi trò con mèo nhỏ câu cá. Mẹ của bọn họ đang ngồi trên băng ghế trông con. Cảm giác này khiến người ta thấy thoải mái thật.
“Chí Khiêm, tôi thấy ý tưởng mua hàng qua bưu điện anh nói khi nãy rất hay. ” Chu Nhã Lan vừa đi vừa nói: “Như vậy thì mấy dì và phụ nữ đã có chồng không rảnh đi dạo phố cũng sẽ mua được món hàng phù hợp. “Đúng vậy, ý tưởng gửi bản tin hai lần một tháng cho hội viên qua đường bưu điện rất hay. ” Phàn Kỳ nói, cô vẫn chưa nghĩ ra vụ mua bán qua bưu điện này.
Trần Chí Khiêm nói với cô rằng ở thế kỷ 19 có dịch vụ mua bán qua bưu điện. Cho nên việc mua bán trên Intenet không phải chuyện mới mẻ gì, chẳng qua là đẩy mục lục sản phẩm sang trang web mà thôi.
“Tôi còn một ý tưởng nữa. ” Trần Chí Khiêm cầm con gấu bông lớn cỡ bàn tay lên: “Kết hợp cùng hộp mù Kỳ Kỳ, chúng ta tìm vài tạp chí thời trang, nuôi dạy con cái, giáo dục mầm non các kiểu để tặng hộp mù gấu bông để thu hút bọn họ đến mua. Tạp chí tặng quà rất thịnh hành ở Nhật Bản. ”
“Đúng vậy! Em là kiểu người nếu không góp được đủ bộ sưu tập thì sẽ thấy không thoải mái. ” Phàn Kỳ nhớ lại căn nhà kiếp trước một chút, cả phòng toàn là búp bê.
“Ở cạnh hai vợ chồng tôi phát hiện ra tôi được nghe không ít ý kiến hay đấy. ”
Bọn họ vừa đi vừa thảo luận, lúc đi tới của, Phàn Kỳ nhìn thấy Lâm Ích Hòa đang nhìn chằm chằm bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-243.html.]
Chu Nhã Lan không thấy Lâm Ích Hòa nên tiếp tục đi về phía trước, anh ta nhanh chóng bước đến, cản đường Chu Nhã Lan lại: “Nhã Lan. ”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh Lâm, có chuyện gì vậy?”
“Cô ra ngoài làm gì tôi không phản đối, nhưng ai là người nuôi dưỡng Kiệt Tín chứ. Nếu cô không rảnh quan tâm đến con thì có thể đưa con cho tôi, tôi sắp xếp người chăm sóc nó. Kiệt Tín là cháu đích tôn của nhà họ Lâm, trước đây cô rảnh nên chăm sóc được nó. Nhưng bây giờ cô không để ý đến gia đình gì cả, con lớn lên sẽ như nào chứ?” Lâm Ích Hòa tỏ vẻ thông thái.
“Chúng ta đã chia con rồi, nếu anh muốn thăm con thì mỗi tuần tôi sẽ hẹn giờ với bí thư. Kiệt Nhi lớn lên như nào không cần anh bận tâm. Từ lúc Kiệt Nhi sinh ra đời đến bây giờ, anh có từng tham gia bất cứ hoạt động nào do trường nó tổ chức không? Đừng để tới bây giờ anh mới nói là cần con chứ. ” Chu Nhã Lan lạnh lùng nói.
“Không phải do lúc đó có cô ở bên chăm sóc sao? Khi đó tôi rất yên tâm. Tôi nói cho cô nghe, dù gì đi nữa con cái cũng là ưu tiên hàng đầu, tôi cho cô nhiều tiền như vậy vì mong rằng cô có thể sinh con đàng hoàng. ” Lâm Ích Hòa nói với Chu Nhã Lan: “Cô đi với tôi, tôi nói chuyện với cô một chút. ”
Cái gì mà cho cô ấy nhiều tiền chứ? Mấy ngày nay Phàn Kỳ tiếp xúc với Chu Nhã Lan, cô cảm nhận được rằng chắc chắn Chu Nhã Lan là một người có tài. Cửa tiệm phát triển nhanh như vậy, đương nhiên công lao mở rộng quy mô của Lâm Ích Hòa rất lớn nhưng không thể không nhắc đến công lao quản lý của Chu Nhã Lan được. Hai người đó coi như hỗ trợ lẫn nhau, chẳng qua trong lòng của Lâm Ích Hòa nghĩ từ trước đến nay Chu Nhã Lan chẳng đáng được coi trọng mà thôi. Anh ta cho rằng tìm một giám đốc chuyên nghiệp, một năm cho ba bốn trăm ngàn tiền lương là người ta sẽ cảm đội ơn đức của anh ta, nhẫn nhục chịu khó à.
“Chúng ta không còn gì để nói nữa. Ngoài ra, cũng mời anh giữ khoảng cách với tôi một chút, tôi không muốn nối gót Phương Gia Mẫn đâu. ” Chu Nhã Lan nói với anh ta. Lâm Ích Hòa méo mó cả mặt: “Cô nói nhăng nói cuội gì đó?”
Trần Chí Khiêm chen ngang: “Anh Lâm, anh có biết tại sao tôi không chọn thế giới trẻ em mà lại chọn kinh doanh theo hướng đồ chơi vốn nghèo nàn không?”