Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 227

Cập nhật lúc: 2024-10-15 20:51:02
Lượt xem: 47

Hai người chờ bệnh viện đưa cơm dinh dưỡng tới, ắn cơm với Lưu Tương Niên, Phùng Học Minh nói với Lưu Tương Niên: "Ông ngoại, buổi chiều ông về Thiên Hòa, huống chi nếu cháu đi Thiên Hòa khó tránh khỏi có lời đồn khác, cháu sẽ không đi cùng ông, WO

còn có rất nhiều chuyện. " Nghe anh ta nói, Lưu Tương Niên hỏi: "Học Minh, cháu có trách ông ngoại không?”

"Cháu không trách, ông đã dạy cháu rất nhiều thứ. Cháu là cháu ngoại của Lưu Hướng Niên, có nhiều tiện lợi như vậy, bây giờ ta chuyên chú vào WO , vậy cũng tốt. " Phùng Học Minh gượng cười nói.

"Học Minh, trong lòng ông ngoại biết rõ. "

"Không sao, ông cứ làm theo ý ông. " Phùng Tuyết Minh nói, "Cháu đưa Tuyết Nghi về nhà."

"Anh họ, tối hôm qua anh ở cùng ông ngoại, em đã nghỉ ngơi một chút, buổi chiều em ở cùng ông ngoại, bằng không ông lại không chịu nghỉ ngơi thật tốt. " Lưu Tuyết Nghi không chịu rời đi.

"Ông ngoại muốn trở về Thiên Hoà. "

“Em đi Thiên Hoà với ông ngoại, trông chừng để ông ấy nghỉ ngơi thật tốt. ” Lưu Tuyết Nghi ngây thơ nói.

"Đứa trẻ này. " Lưu Tương Niên nói, "Được! Chiều nay cháu ở lại với ông. "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-227.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Phùng Học Minh đứng dậy, vỗ nhẹ vào đầu Lưu Tuyết Nghi và nói: "Ra ngoài ăn trưa với anh, sau khi ăn trưa lại vào?"Hai anh em ra khỏi khu nhà bệnh viện, ra ngoài tìm một quán ăn nhanh, mua gì đó ăn rồi ngồi xuống, Phùng Học Minh nhìn khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con của Lưu Tuyết Nghi trước mặt: “Không phải em đã nói muốn tới WO

thực tập sao? Tại sao lại đăng ký khóa học nghiên cứu mùa hè?"Lời nói dối bị vạch trần, giọng nói của Lưu Tuyết Nghi rất bình tĩnh: “Từ khi ông ngoại nhìn thấy sợi dây chuyền, cả nhà khó chịu c.h.ế.t đi được. Từ khi em có nhận thức, bà ngoại ngày nào cũng ngóng trông mẹ em sinh em trai, ba mẹ em bị tai nạn xe cộ, ông bà ngoại giống như trời sập xuống, sau đó anh được ông ngoại đưa về. Em không muốn nghe bà nội cằn nhằn khóc lóc, đồ đạc trong nhà này là của ai, cũng sẽ không phải của em! Những thứ bà nói có quan hệ gì với em? Còn không bằng đi Anh quốc, ít nhất có thể sống cuộc sống yên bình. ”

Phùng Học Minh nhìn cô em họ bước vào tòa nhà bệnh viện, anh ta đến bãi đậu xe và lái xe trở lại văn phòng WO . Trong văn phòng, anh ta đóng cửa lại, châm một điếu thuốc và hút. Mình sống còn không rõ ràng bằng em họ, có một số việc rõ ràng làm một chút là tốt rồi, cần gì khốn đốn khó chịu chứ?

Sau khi hút xong một điếu, anh ta dập tắt thuốc rồi gọi cho Liêu Nhã Triết. Đêm qua sau khi bệnh tình ông ngoại ổn định lại, anh ta đã cảm ơn Liêu Nhã Triết. Liêu Nhã Triết nói với anh ta rằng anh ta đã thuyết phục Phàn Kỳ đóng quảng cáo cho WO , nhưng Liêu Nhã Triết đã nhắc nhở anh ta, Phàn Kỳ giận ông ngoại như vậy, anh ta dám dùng sao? Lúc đó anh ta đành im lặng. Bây giờ, anh ta nói: "Hãy nói với Phàn Kỳ, tôi rất vui vì cô ấy vẫn sẵn sàng quay quảng cáo cho WO . Thứ hai thứ sáu cô ấy phải làm việc ở công ty môi giới của các anh, thứ bảy hẹn thời gian với tôi đến WO

ký hợp đồng. ”

“Lần này là quảng cáo trên TV, anh không sợ ông ngoại anh nhìn thấy sẽ tức c.h.ế.t sao?"

Liêu Nhã Triết nhắc nhở anh ta, anh ta cho rằng Phùng Học Minh sẽ không dùng Phàn Kỳ nên mới nói như vậy, nhưng ai biết được. . . Anh ta nên nói với Phàn Kỳ thế nào đây?"Dùng chứ! Tiền của ông ngoại sẽ đưa cho cháu trai của ông ấy, sau đó muốn chia một chút tình cảm cho tôi. Tôi thì công ra công, tư ra tư. Tại sao lại không mời cô ấy đóng quảng cáo được chứ?" Phùng Học Minh dựa vào trên ghế, gác chân ở trên bàn, anh ta cười khẽ một tiếng: "Tôi không sợ, sao mà ông ấy cam lòng c.h.ế.t cho được? Ông ta còn rất mong được nhìn thấy chắt đấy!”

“Không đâu! Phàn Kỳ đã xác nhận với tôi rằng cô ấy không có thai. "

“Không mang thai?” Phùng Học Minh bật dậy khỏi ghế, nhướng mày cười nói: “Tôi hiểu rồi. ”Phàn Kỳ đang xem tình hình trong sàn giao dịch vào buổi chiều.

Loading...