Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-10-15 20:49:43
Lượt xem: 44
Trần Chí Khiêm rửa sạch cốc giữ nhiệt, mở vung nồi ra nói: “Phàn Kỳ, tôi vốn cho rằng em không ăn được, cho nên mới mang đến cho em ít súp, thực ra em ăn được thịt bồ câu sẽ tốt hơn. Có muốn ăn vài miếng không?”
“Vâng! Tôi đi tắm trước. Tăm xong tôi sẽ ra ăn được chứ?”
“Tốt lắm. ”
Sau khi tắm xong, Phàn Kỳ cầm chiếc áo phông lên, cúi đầu nhìn mình, vươn tay án chừng lên ngực, cau mày, thật sự rất đau. Cứ như thế này vậy! Không mặc nữa!
Phàn Kỳ mặc áo phông đi ra ngoài, đi trước mặt một người đàn ông trưởng thành mà không mặc nội y thì hơi kỳ.
May mắn thay, Trần Chí Khiêm đang xem tư liệu trên bàn ăn không hề ngẩng đầu lên, chỉ vào một cái bát nhỏ trên bàn: “Em ăn đi!”
Điều này khiến Phàn Kỳ bớt xấu hổ, cô bưng bát lên, cắn miếng thịt chim bồ câu: “Thật sự là không khó ăn lắm. ”
“Em muốn ăn thì càng tốt. Mẹ tôi lo em không ăn được!” Trần Chí Khiêm ngẩng đầu cười nhìn cô, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô quả thực không mặc nội y, anh lập tức cúi đầu xuống, giả vờ xem tư liệu.
Còn nói với chính mình, dù sao sức khỏe mới là quan trọng, buổi tối thật sự cô ấy không cần phải mặc. Thật không biết mình ngại ngùng gì nữa?
Phàn Kỳ ăn hết thịt chim bồ câu bao gồm thịt và súp, rửa bát, đi đánh răng, sau đó vào phòng mang gấu trắng lớn và cá heo ra ngoài, đặt chúng lên ghế: “Trần Chí Khiêm, tôi ngủ trước nhé! Anh cùng đừng làm quá khuya nhé. ”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-194.html.]
“Tôi biết rồi. ”Nói là nói như thế, sau khi Trần Chí Khiêm tắm xong, anh tiếp tục xem tư liệu, chưa kịp nhận ra thì đêm đã khuya lắm rồi, ngoài cửa sổ có sấm chớp nổ ầm ầm, anh đóng cửa sổ hướng tây lại rồi nhìn đồng hồ đã thì quá không giờ. Anh tắt đèn phòng khách, mở cửa phòng, chao ôi! Cô quả thật không thay đổi được, lúc thức áo nhét vào lưng quần, đến lúc lên giường vẫn là bộ dạng đó?
Hơn nữa, hôm nay cô không mặc nội y, áo cũng được xắn lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim Trần Chí Khiêm thắt lại, anh kéo chăn đắp cho cô, để không nhìn thấy đỡ phải đấu tranh tâm lý. Phàn Kỳ dụi mắt: “Trần Chí Khiêm, đã mấy giờ rồi? Sao anh bây giờ mới buồn ngủ à?”
“Anh ngủ rồi. ” Trần Chí Khiêm tắt đèn.
“Ừ. ” Phàn Kỳ quay sang ôm lấy Phác Phác của cô, còn ôm nó thật chặt để tránh việc Trần Chí Khiêm không có chỗ ngủ.
Trần Chí Khiêm nằm xuống và muốn ngủ, nhưng tiếng sấm bên ngoài càng lúc càng lớn, tia chớp cũng xuyên qua rèm cửa, lần lượt chiếu sáng cả căn phòng. Trần Chí Khiêm nghe thấy Phàn Kỳ lẩm bẩm trong miệng: “Phác Phác, chị đang ở đây! Đừng sợ nhé!”Thực sự giống như một đứa trẻ. Tiếng răng rắc trên cửa sổ báo trước một trận mưa to gió lớn sắp đến. Kèm theo cơn mưa xối xả là sấm chớp ngày càng dữ dội hơn.
“Phác Phác đừng sợ! Phác Phác đừng sợ!”Trần Chí Khiêm nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ấy dường như cuộn cả người lại, m.ô.n.g áp sát vào người anh, cả người run rẩy. Anh đặt tay lên người cô, thật sự cô đang run rẩy: “Phàn Kỳ. ”
“A?” Cùng với một tia chớp, Phàn Kỳ lại run lên.
Cô ấy sợ sấm sét? Trần Chí Khiêm cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh đưa tay chạm vào lưng Phàn Kỳ: “Đừng sợ, đừng sợ!”
“Em không hề sợ!”Miệng thì nói cứng như vậy, tuy nhiên, một tia sét chiếu sáng cả căn phòng ập đến, Phàn Kỳ quay đầu sang một bên và chui vào phía Trần Chí Khiêm. Cô nghiêng người qua, vẫn ôm thú bông trong tay, vừa lay người vừa an ủi nó: “Phác Phác đừng sợ…”
Trần Chí Khiêm vươn tay ôm lấy cô, không nói lời nào, anh đưa tay vuốt ve lưng cô, dần dần, mặc dù bên ngoài có tiếng sấm ầm ầm nhưng cô có vẻ bớt căng thẳng hơn, không còn nói chuyện với thú bông nữa. Mưa đập vào cửa sổ thủy tinh, Trần Chí Khiêm không nghe rõ tiếng thở của cô, không xác định được cô đã ngủ hay chưa. Anh nhẹ nhàng nhấc đôi tai của thú bông lên, cô không còn ôm chặt nó nữa, giật giật vài cái rồi nhấc đi, đặt nó vào góc giường.