Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-10-15 05:06:27
Lượt xem: 110
“Đáng tiếc là mười năm sau đó, ông Lữ cưới một người vợ bé về, vào hoa viên nhà họ Lữ. Tất cả mọi người đều hâm mộ thê thiếp nhà họ Lữ hòa thuận, chưa bao giờ truyền ra bất cứ một tin đồn nào. Mãi đến những năm sáu mươi, ông Lữ và bà vợ bé uống thuốc chịu chết. Cô ba nhà họ Tần cũng rời khỏi hoa viên nhà họ Lữ. Mấy năm trước, sau khi phong ba đi qua, chính phủ hoàn trả lại nhà ở, chúng tôi nhận lại nhà, nhưng mà cô ba nhà họ Tần không muốn, tình nguyện sống cùng vợ chồng con trai ở trong căn phòng do đơn vị phân phát hai mươi mét. ”
Trần Khâm Hiền cười: "Cô ba nhà họ Tần còn dịu dàng hơn mẹ của tôi, vậy mà bà ấy còn không thể nào chấp nhận được chỗ kia nữa. Với tính cách của mẹ tôi, làm sao bà ấy có thể quay về Phồn Viên một lần nữa?”
Lời này khiến phó chủ nhiệm Trương lập tức không còn lời nào để khuyên.
Tiết Hiểu Tĩnh nói với Phàn Kỳ: “Con đã từng thấy cô ba nhà họ Tần rồi, chính là người bà Hảo trong nhà họ Lưu!”
Phàn Kỳ cố gắng nghĩ lại, trong trí nhớ, quả thật có một bà Hảo ưu nhã ôn nhu của nhà họ Lữ, cô nói: “Bà Hảo của nhà họ Lữ còn hấp bánh cho con bằng bếp than, bà ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà con từng thấy. Hóa ra lại có chuyện cũ như vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-121.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Hiểu Tĩnh sờ tóc của Phàn Kỳ: “Con cũng biết, thực ra nhà chúng ta không có nhiều quy định. Nhưng mà, nhà họ Trần tốt, nhà họ Tiết cũng tốt, cũng được coi là vọng tộc của năm đó. Nhà chúng ta chưa bao giờ giáo dục về tiền bạc, mà là nhân phẩm mới là thứ quý giá. Nói về nhân phẩm, vợ chồng ba mẹ không thể so với bà của và ba mẹ của con. Trước kia bà con làm thuê ở chỗ mẹ, bà nội Chí Khiêm biết ông nội của con bị bệnh nặng, giúp ông nội con mời bác sĩ phương Tây đến phẫu thuật, cho dù ông nội của con không còn cơ hội để sống sót. Nhưng mà nhà con vẫn luôn giữ chút tình cảm đó ở trong lòng, nhà con bảo vệ Chí Khiêm, ở trong hoàn cảnh đó đã phải chịu bao nhiêu vất vả chứ? Đợi đến khi ba mẹ trở về, nhận lại được nhà, có căn nhà lớn như vậy, mời ba mẹ và bà nội của con vào ở, bọn họ tại kiên quyết không chịu, cũng không chịu chiếm một chút lợi lộc nào. Cho nên vợ chồng ba mẹ mới có thể sống thoải mái như vậy. Mọi thứ đều được phân chia, chuyện này không thể dùng tiền tính toán được, mà chỉ có thể xét theo việc chung chí hướng, con có hiểu không?”
Mẹ Trần chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Phàn Kỳ liên tục gật đầu: “Con hiểu được. ” Trần Khâm Hiền đứng lên: “Nhà chúng tôi cũng đã bày tỏ quan điểm rất rõ ràng. Thực sự rất xin lỗi, không thể nào hoàn thành được nguyện vọng của ông cụ Lưu. ”
Trần Chí Khiêm đứng lên cùng ba mình, Phàn Kỳ kéo cánh tay Tiết Hiểu Tĩnh, Trần Khâm Hiền nói với phó chủ nhiệm Trương: “Chủ nhiệm Trương, tôi và vợ mình sẽ bay đi vào chuyến xế chiều nay, trường học của chúng tôi không được nghỉ hè, công việc của vợ tôi ở trong bệnh viện cũng tương đối bận rộn. Chuyện này cứ dừng ở đây, được không?”
Lúc ông nói lời này cảm giác giống như ông coi chuyện này như một vở kịch.
Vốn là cơ thể Lưu Tương Niên không tốt, sắc mặt tái nhợt, bây giờ đã trở nên trắng bệch, ông cụ đứng lên giữ chặt Trần Khâm Hiền: “Tư Niên, ba luôn nghĩ về mẹ con trong những năm này. ”
“Ông cụ Lưu, tôi ở trong bụng mẹ tôi sống ở Trùng Khánh, mẹ đã sinh tôi ra trên đường Bảo Kê, chờ đến khi trở lại Hồng Kông thì tôi đã là đứa trẻ 5 tuổi, ông đến sân bay Khải Đức đón mẹ con tôi về Phồn Viên, cũng chỉ ôm có hai mươi phút ở trên đường không phải sao? Đến Phồn Viên, ông để cho mẹ tôi nhìn thấy cái gì? Mẹ tôi ở Phồn Viên chưa đến mười phút, về sau chúng ta gần như chưa từng gặp mặt. Gần như hai người không có cơ hội tiếp xúc, làm sao có cảm tình ba con được? Tôi có vợ có con, con trai tôi cũng đã kết hôn rồi, đột nhiên lại có người ba muốn lo lắng cho tôi sao?”