Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-10-15 05:06:26
Lượt xem: 88
“Được. ” Phó chủ nhiệm Trương nhìn về phía Trần Khâm Hiền nói: "Giáo sư Trần, cậu là một học giả, là một thầy giáo, dạym học trồng người, lòng dạ rộng lớn. Cái gọi là: Độ tận kiếp ba huynh đệ tại, gặp gõ nhất tiếu mẫn ân cừu. Cứ để ân oán bốn mươi năm trước đi theo giór thôi.
Dù giọt m.á.u đào hơn ao nước lã. Ông cụ Lưu trải qua rất nhiều vất vả mới tìm lại được cậu, ông ấy vẫn luôn nói là chưa hoàn thành trách nhiệm ucủa người ba trong nhiều năm, đây là tiếc nuối của ông ấy.
Nhưng mà quãng đời còn lại còn rất dài, các người có thể gặp lại nhau để nối tại tình cảm ba con thì đã rất may mắn. ” Không phải phó chủ nhiệm Trương ép Trần Khâm Hiền nhận ba, mà là do hoàn cảnh trước mắt ép buộc, thứ nhất là tài chính trong nước khan hiếm, nhu cầu cấp bách, cấp trên cũng hy vọng có thể giải quyết vấn đề người thân của thương nhân Hồng Kông, đương nhiên ông ta cũng không phải Trân Khâm Hiền, đứng tại góc độ của ông ta, việc nhận một người ba giàu có như thế, có trăm lợi mà không có một hại.
Ông ấy cũng không biết giáo sư Trần đang suy nghĩ chuyện gì.
Trần Khâm Hiền kiềm chế sự chán ghét khi đứng ở trước mặt người này, đứng lên, Tiết Hiểu Tĩnh cũng đi theo, hai vợ chồng cúi đầu trước Lưu Tương Niên một cái, Lưu Tương Niên không biết hai người có ý gì.
Sau khi hai vợ chồng cúi người chào thì ngồi xuống, Trần Khâm Hiền nói: “Tài chính trong nước khan hiếm, kinh phí nghiên cứu cũng là vấn đề cấp bách, chênh lệch với các trường quốc tế rất xa, ông cụ Lưu đã quyên tiền vì trường học và bệnh viện, số tiền này có tác dụng rất lớn trong việc bồi dưỡng nhân tài trong nước. Ở việc công, tôi được coi là giáo sư của đại học T, vợ của tôi là giáo sư ngành y, chúng tôi đều rất cảm kích ngài!”
Nghe thấy ông vẫn xưng hô là “ông cụ Lưu”, Lưu Tương Niên biết đây là ông không muốn nhận, chuyện này cũng là chuyện bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-120.html.]
Trần Khâm Hiền nói tiếp: “Căn nhà mà ông nhắc tới, có phải là Phồn Viên không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đúng. ” Lưu Tương Niên gật đầu.
Trần Khâm Hiền thở dài: “Phồn Viên vốn là nơi ẩn nấp mà ông nội tôi Trần Tế Thương tặng cho con gái, là tác phẩm đầu tiên của mẹ tôi, bà ấy đã kết hợp kiến trúc vườn và kiến trúc mỹ thuật vào nơi này. Về sau bà ấy còn thiết kế. . . ”
Trần Khâm Hiền đọc lên mấy trường học, số đông là trường nữ, ông nói: “Những trường học này cũng là do bà ấy bỏ vốn xây dựng, kiến trúc trường học đều có phong cách cá nhân của bà ấy. Bà ấy đã thấy nhiều cảnh tượng ăn hôm nay lo bữa ngày mai, tiền tài là thứ sống không dùng hết thì c.h.ế.t cũng không mang theo được, không bằng dùng tiền trong việc giáo dục, để có nhiều cô bé được nhận giáo dục hơn, để bọn họ có thêm nhiều lựa chọn hơn khi phải đối diện với khó khăn. Ví dụ như lúc bị phản bội thì có thể không cần nén giận, có dũng khi quay người rời đi. Nghe đến đó, hẳn là ông biết, mẹ tôi chưa bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình. Về tư, tôi không thể phản bội lại mẹ ruột của mình được. ”
“Tư Niên. Đã nhiều năm như vậy rồi, ba chưa từng thay đổi điều gì ở Phồn Viên, ba chỉ nghĩ… đáng tiếc… Mẹ con không còn ở đây. ”Lưu Tương Niên ngửa đầu, ông cụ lấy khăn ra lau nước mắt.
“Mẹ của tôi đã đi về cõi tiên, bây giờ ông còn có thể đứng ở đây đặt giả thiết nếu bà ấy còn sống thì sẽ quay về Phồn Viên sao. ”
Trần Khâm Hiền cười cười, nhìn về phía phó chủ nhiệm Trương: "Phó chủ nhiệm Trương, bên cạnh đơn vị của các người có hoa viên của nhà họ Lữ trước khi giải phóng, hẳn là ông hiểu rõ, đúng không?”Phó chủ nhiệm Trương không biết Trần Khâm Hiền nói lời này là có ý gì, ông ta gật đầu.
“Trước kia, ông Lữ cùng cô ba nhà họ Tần là thông gia, nhà họ Tần lấy một mảnh đất trung tâm, ông Lữ mời nhà thiết kế người nước ngoài đến thiết kế, đây chính là sào huyệt ân ái của hai người họ. ”