Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-10-15 05:06:12
Lượt xem: 91
Đến buổi chiều, Hứa Diệu Nhi lại làm ầm 1 ở Diệu Hoa, trùng hợp gặp Chí Khiến, Chí Khiêm nói rõ tại đó, anh sẽ không quay về, bảo
anh ta tiếp tục hôn lễ với cô Hứa. Nhưng mà ở đây lại liên quan đến việc Học Minh thích vợ của Chí Khiêm, cô gái kia có tính cách rất nóng nảy, không dễ dàng đồng ý.
Lưu Tương Niên đau đầu.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Lưu Tương Niên xoa xoa huyệt Thái Dương: “Vào đi. ”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phùng Học Minh đi tới chào: “Ông ngoại. ”
“Ngồi đi. ” Lưu Tương Niên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-111.html.]
Ngày bình thường có phong độ nhanh nhẹn, vẫn luôn duy trì trạng thái tinh thần tốt, Phùng Học Minh có chút uể oải suy sụp, không phải là vì lo lắng đánh mất cuộc hôn nhân với Hứa Diệu Nhi, mà là hôm qua trông thấy Trần Chí Khiêm và Dung Viên ở cạnh nhau, về sau anh ta cùng Hứa Hạt trở lại Trường Hưng, nghe Hứa Hạt mắng Hứa Diệu Nhi.
Dung Viễn ủng hộ Trần Chí Khiêm, đủ để cho thấy Trần Chí Khiêm lợi hại, ông ngoại vốn muốn đưa cháu trai mình quay về, chỉ sợ bây giờ càng thêm động lòng. Giống như mình với Phàn Kỳ, cô càng không cho mình một ánh mắt thì mình càng nhớ thương, không thể từ bỏ được.
Vốn anh ta chưa từng thực sự muốn từ bỏ Thiên Hòa, bây giờ nhìn lại, nếu như Trần Chí Khiêm trở về, dù Trần Chí Khiêm và mình có năng lực sàn sàn nhau thì chuyện ông ngoại sẽ giao Thiên Hòa cho ai cũng là chuyện rõ ràng.
Thật ra ông ngoại cũng biết rõ những chuyện này ở trong lòng, chỉ là nếu đã nói ra thì làm sao có thể thu hồi lại được?Một con đường đi đến bóng tối, mình còn có chút mặt mũi, hơn nữa còn có. . . Phàn Kỳ.
“Ông ngoại, cháu và Hứa Diệu Nhi thật sự không phù hợp. Hôm qua cô ta đến Diệu Hoa làm ra việc như thế, không có chút giáo dưỡng và phong độ của tiểu thư nhà hào môn. Cháu không thể tiếp tục cùng cô ta. ”Lưu Tương Niên lẳng lặng nhìn Phùng Học Minh, ông cụ nhớ tới Trần Uyển Âm trước kia, có thể tức giận với ông cụ dù chỉ là việc rất nhỏ, lúc đó ý nghĩ của ông cụ là làm gì có ai chịu nổi loại tính cách này, mãi đến khi ba của bà xảy ra chuyện, vì chuyện có quay về hay không mà bọn họ đã cãi nhau rất lớn, đây là cuộc chiến khốc liệt nhất giữa bà và ông cụ.
Nhưng mà khi đó ông cụ không có cảm giác gì, dù sao thì khi bà đến Trùng Khánh cũng gửi cho ông cụ một tin bình an, ông cụ gửi tin bảo bà chú ý an toàn, khoảng cách giữa bọn họ cũng biến mất theo đó. Về sau cô sinh ra con trai, lấy tên Trần Tư Niên, khoảnh khắc này khiến ông cụ cảm thấy có chút kiêu ngạo, dù sao thì bà cũng không thể rời khỏi mình. Ông cụ cũng tin tưởng, chắc chắn là bà có thể chấp nhận được chuyện ông cụ có vợ hai trong khoảng thời gian bà rời đi, một người đàn ông vẫn luôn cần có người bồi bạn ở bên cạnh. Mấy năm trôi qua, cuối cùng ông cụ cũng biết tin bà bình an, sắp trở về, ông cụ đến sân bay đón bà và con trai, vợ con ở bên, ông cụ vô cùng vui vẻ. Cửa Phồn Viên mở ra, bà nhìn thấy trên giá xích đu có một cô bé, cũng nhìn thấy Ngô Mỹ Vân, Ngô Mỹ Vân nhút nhát đi qua gọi một tiếng: “Chị à, chị về rồi. ”Ông cụ vẫy tay gọi con gái đến, đặt tay của con gái vào tay của con trai: “Xảo Yên, mau gọi anh trai. ”
Uyển Âm kéo con trai lại, nói với ông cụ: “Anh Lưu, xin anh dẫn vợ và con gái mình rời khỏi nhà họ Trần. ”Tất nhiên là ông cụ hổ thẹn, nhưng mà bà cũng không thể không nể mặt ông cụ như vậy, không nói lý như vậy?Ông cụ muốn lý luận với bà, bà xoay người rời đi, hôm sau tìm luật sư tới, tìm người đuổi ông cụ ra khỏi Phồn Viên, thậm chí câu nói kia còn là câu nói cuối cùng giữa hai người họ. Sau đó, chỉ còn lại điều khoản pháp lý và bàn bạc, bà dùng 3 tháng, bán sạch tài sản ở Hồng Kông, dẫn con trai rời đi.