Thập Niên 80 Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-03-24 13:03:23
Lượt xem: 26

Sau khi trở về từ sở cảnh sát, ông nội Thẩm giữ cháu trai lại, nói: “Nếu không thi đỗ, sau kỳ thi đại học đừng ôn luyện nữa, lập tức đính hôn với Nguyễn Nguyễn đi.”

“Vậy nếu thi đỗ thì sao?”

Ông nội Thẩm nói: “Thi đỗ, cháu mới có tư cách thương lượng với ta.”

...

Tần Viêm cũng cần phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học, nhưng lòng luôn bất an, sách vở mãi không vào đầu. Anh cảm thấy rất mệt mỏi, trằn trọc không ngủ được đến nửa đêm.

Cửa sổ lại bị gõ vang, Tần Viêm không cần đến xe lăn, có thể tự dựa vào đầu giường, bàn để di chuyển đến cửa sổ, mở cho Khương Nguyễn trèo vào.

“Sao lại đến vào nửa đêm thế này?”

Khương Nguyễn nói: “Anh Tần Viêm, điều trị đến giai đoạn cuối rồi, dự kiến nửa tháng nữa, anh có thể đi lại như người bình thường.”

Tần Viêm không dám tin, thật sự ư?

“Thật không?”

“Em không lừa anh đâu, nhưng mà sẽ rất đau đấy. Phương pháp không đau mất ba năm, em sợ anh không đợi được, nhưng liệu pháp nửa tháng thì đau lắm, em lại sợ anh không chịu nổi.”

“Chịu được!” Tần Viêm quả quyết.

Khi bắt đầu điều trị, Tần Viêm mới nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp mức độ đau đớn. Khương Nguyễn nói rằng nó rất đau là dựa trên khả năng chịu đựng của cô.

Cô nói rất đau, là loại đau giống như không tiêm thuốc tê mà cắt bỏ thịt thối. Tần Viêm cắn răng chịu đựng đến mức răng gần như nát bấy, cuối cùng anh đã ngất đi.

Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trong bồn tắm, Khương Nguyễn đang nói chuyện với mẹ anh bên ngoài, Tần Viêm nghe thấy tất cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-thanh-tieu-bao-mau/chuong-136.html.]

“Nguyễn Nguyễn, sao cháu lại chạy đến đây vào nửa đêm thế, lại còn đun nước nữa, sao Tần Viêm lại ngất đi vậy?”

Cô bảo mẫu nhỏ không giỏi nói dối, chỉ nói: “Cháu mơ thấy anh Tần Viêm gặp chuyện, chạy qua đây thì thấy anh ấy thật sự đã ngất đi.”

“Sao cháu lại tắm cho anh ấy?”

“Toàn thân anh ấy đầy mồ hôi, tắm sạch sẽ một chút, anh ấy tỉnh dậy sẽ vui vẻ hơn.”

“Thằng bé còn ngất không, cháu vào xem ngay đi, đừng để nó c.h.ế.t đuối.”

Tần Viêm không cho phép ai vào khi anh tắm, anh đã tỉnh, bây giờ là bốn giờ sáng, anh đã ngủ qua ba tiếng, nước tắm vẫn còn nóng, nghĩa là trong thời gian anh bất tỉnh, Khương Nguyễn không ngừng thay nước nóng cho anh.

Tần Viêm lặng lẽ đứng dậy, lau khô và mặc quần áo, tự nhủ, giữa bác sĩ và bệnh nhân, có gì phải xấu hổ chứ?

Những ngày tiếp theo, Khương Nguyễn vẫn đến mỗi đêm.

Tần Viêm hỏi tại sao là nửa đêm không phải ban ngày, Khương Nguyễn nói rằng một khi điều trị bắt đầu không thể gián đoạn, sắp tới kỳ thi đại học, ban ngày phải thi không thể điều trị, nên mới chọn buổi tối.

Ngày 7 tháng 7 thi đại học, Tần Viêm ngồi xe lăn vào phòng thi, Khương Nguyễn không thể vào, có giáo viên đến tiếp nhận, Khương Nguyễn đưa anh đến cổng điểm thi, nói với anh: “Anh Tần Viêm, anh phải thi thật tốt nhé.”

Tần Viêm gật đầu.

Hàn Khinh Khinh và Mộ Tuyết Hội cũng thi cùng một điểm thi.

Hàn Khinh Khinh nước mắt lưng tròng, Mộ Tuyết Hội an ủi vài câu, dù sao kiếp trước Hàn Khinh Khinh cũng không đậu, nhưng may là cô ta không làm điều gì dại dột, thái độ với Thẩm Thiên Minh tốt hơn nhiều.

Về phần Tần Viêm, dù anh thi đạt điểm cao đến mấy cũng chẳng ích gì, bởi lòng tự trọng không cho phép anh ngồi xe lăn để đến trường đại học.

Mộ Tuyết Hội bước vào phòng thi, lần này cô ta nhất định không thể thi kém hơn kiếp trước.

Loading...