Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 1537

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:49:28
Lượt xem: 28

Sáng sớm.

Diệp Ninh từ trong cơn đau đớn tỉnh lại.

Cố Phong vốn dĩ nên nằm bên cạnh cô lại không thấy đâu nữa.

Ánh nắng mặt trời ở ngoài cửa sổ đã xuyên thấu qua bức màn.

Cô sờ đồng hồ đặt trên đầu giường, nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó có chút nghi ngờ, không biết có phải ánh mắt của mình xảy ra vấn đề gì hay không?

Mười giờ hai mươi tám phút.

Không ngờ cô lại ngủ đến lúc này, chẳng trách Cố Phong không có mặt, chắc anh đã đến bộ đội từ sớm rồi.

Cô chuẩn bị ngồi dậy, nhưng mà vừa nhúc nhích thì xương cốt trên người giống như muốn vỡ tan.

Toàn thân cô đều phủ đầy dấu hôn đầy mập mờ, vô số hình ảnh kịch liệt xuất hiện bên trong đầu óc của cô.

Trước kia Cố Phong thật sự là rất biết các chịu đựng, cho nên làm cho cô cảm thấy có lẽ anh cũng không có dục vọng quá mãnh liệt về phương diện kia, nhưng mà tối hôm qua bọn họ lại làm đến tận bốn lần.

Đến lần thứ tư, toàn bộ hành trình cô gần như đều đang cầu xin, thậm chí đã hoàn toàn không nhớ rõ chuyện xảy ra sau đó nữa.

Lần đầu tiên đã điên cuồng như thế, đau cũng là đương nhiên thôi.

Nhưng mà ngoại trừ đau ra, cảm giác sung sướng như muốn lên mây này cũng hoàn toàn điên đảo nhận tri của cô.

Không thể phủ nhận, ở phương diện này Cố Phong thật sự làm cô quá hài lòng.

Khó khăn lắm mới thu hồi suy nghĩ, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

Cố Phong lại đột nhiên xuất hiện ở cửa, như cười như không hỏi: “Em dậy rồi à?”

Ánh mắt Diệp Ninh sáng lên, hoàn toàn không ngờ rằng hiện tại anh vẫn còn ở trong nhà.

“Anh không đến bộ đội sao?”

“Anh xin nghỉ nửa ngày.”

Cố Phong mặc đồ bộ tại nhà, hơi xắn cánh tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc của mình.

Gương mặt Diệp Ninh đỏ lên: “Tối hôm qua chúng ta...”

“Ừ. Chúng ta đã động phòng rồi.” Tâm trạng Cố Phong vui vẻ, mặt mày sáng sủa ngời ngời.

Anh thật sự đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

Anh đi nhanh đến mép giường, nâng gương mặt Diệp Ninh lên hôn cô.

“Em cảm thấy thế nào? Có cần anh ôm em đến phòng vệ sinh không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1537.html.]

Trán của anh kề sát trán cô, dùng giọng nói khàn khàn hỏi.

Hiện tại có lẽ cô còn chưa thể đi đứng được.

Mặt của Diệp Ninh lại đỏ hơn nữa, cho dù thế nào thì cũng không đến mức để anh ôm.

“Em tự đi được.”

Lúc này Cố Phong mới buông cô ra: “Trong nồi còn đang nấu cơm nóng, em đi rửa mặt trước đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm.”

Diệp Ninh ngoan ngoãn gật đầu, muốn mặc quần áo, lại nhìn thấy Cố Phong vẫn cứ đứng yên ở chỗ này nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

“Hay là anh đi ra ngoài trước đi?”

Anh cứ nhìn như thế, cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

“Xấu hổ gì chứ, có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng thấy chứ.”

Trong giọng nói của Cố Phong tràn ngập sự yêu thương dành cho cô.

Hơn nữa tối hôm qua cô rất nhiệt tình phóng khoáng, cứ ôm chặt lấy anh không chịu dừng.

“Không được.” Diệp Ninh vẫn cứ quyết tâm, xấu hổ đến mức không dám đối diện với anh.

Cố Phong cố nén ý cười, bị cô thúc giục mãi mới chịu đi ra ngoài.

Vài phút sau, Diệp Ninh đi đến phòng khách.

Tuy rằng cô đã cố gắng làm cho tư thế đi đứng của mình trở nên bình thường, nhưng trông vẫn có chút khác lạ.

Nhưng mà may là Cố Phong đang ở trong phòng bếp bận rộn, cũng không để ý đến tình hình của cô.

Chờ đến khi Diệp Ninh xử lý vệ sinh cá nhân xong, ngồi xuống trước bàn cơm thì cũng đã gần đến trưa rồi.

Vừa lúc gộp bữa sáng và bữa trưa ăn chung một lần luôn.

“Anh Phong, cho em một cái màn thầu đi.” Diệp Ninh thuận miệng gọi.

Cố Phong đang gắp đồ ăn, động tác đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong ánh mắt lộ ra một chút kinh ngạc và vui vẻ.

“Em gọi anh là gì đó?”

“Anh Phong đó, anh không thích à?”

Trước kia cô toàn là gọi thẳng tên của anh, nhưng hiện tại thì đã khác, gọi họ tên có vẻ quá xa lạ.

Huống chi anh vốn dĩ cũng lớn hơn cô mấy tuổi.

“Thích.”

TBC

Cố Phong cười cong cả mắt, vô cùng yêu thích cách xưng hô thân mật này.

Loading...