Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 1513
Cập nhật lúc: 2025-03-28 08:00:31
Lượt xem: 6
Quân khu Đông Bắc.
“Cố Phong, cậu đến văn phòng của tôi.”
Trịnh Hồng Xương trực tiếp gọi điện thoại đến doanh bộ của Cố Phong, nói một câu đơn giản rồi lập tức cúp máy.
Trong lòng của Cố Phong lại lập tức trở nên căng thẳng.
Anh thậm chí còn không kịp nghiên cứu xem giọng điệu khi nói chuyện của Trịnh Hồng Xương là gì.
Lôi Vĩnh Minh thấy anh ngồi sững sờ, hỏi thử: “Sao thế?”
“Đoàn trưởng bảo tôi đến văn phòng ông ấy.”
“Vậy anh đi đi, lo cái gì chứ?”
Lôi Vĩnh Minh lộ ra vẻ mặt khó hiểu, thật sự rất hiếm khi nhìn thấy anh như thế này.
Cố Phong thở dài một hơi, dưới ánh nhìn chăm chú của anh ta, có chút cứng còng đi ra ngoài.
Lôi Vĩnh Minh nhịn không được nỉ non nói: “Rốt cuộc cái tên này bị làm sao thế?”
Cố Phong đi đến trước cửa văn phòng, xây dựng tâm lý một chút xong mới mở miệng nói.
“Báo cáo.”
“Mời vào.”
Đi vào văn phòng, anh lập tức quan sát sắc mặt của Trịnh Hồng Xương.
Trịnh Hồng Xương thấy anh đi vào, buông công việc dang dở trong tay xuống.
“Tôi gọi cậu đến đây là vì chuyện phục hôn của cậu.”
Đoàn trưởng bình thường luôn thích ăn nói ngắn gọn súc tích, vậy mà lần này lại cố ý nói lập lờ lấp lửng.
Trạng thái của Cố Phong lập tức trở nên căng chặt.
“Có phải là lại có vấn đề gì nữa không?”
Anh thật sự không chịu được việc lại bị bác bỏ lần nữa.
Trịnh Hồng Xương không nói tiếng nào, cứ nhìn chằm chằm vào anh như thế.
Cố Phong thở ra một hơi thật dài: “Đoàn trưởng, ông đừng có úp úp mở mở nữa, cứ nói thẳng cho tôi biết kết quả đi.”
Như thế này thật sự quá áp lực khó chịu.
Nếu anh không mở miệng thì Trịnh Hồng Xương cũng sắp chịu không nổi nữa rồi.
Nhưng mà Trịnh Hồng Xương cũng không trả lời ngay, mà là mở ngăn kéo ra, lấy tờ đơn xin phục hôn của anh ra, đặt lên trên bà.
Ông ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Phong, mở ra xem đi.
Một giây.
Hai giây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1513.html.]
Mười giây.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào hai chữ đồng ý trên đó, hoàn toàn bị cảm xúc mênh m.ô.n.g nhấn chìm.
Trịnh Hồng Xương cười cười: “Sao nào, vui quá rồi hả?”
Cố Phong không ngờ còn vô ý thức gật đầu, nhưng mà sau đó anh nhanh chóng phản ứng lại, chỉ có điều trên mặt toàn là ý cười vui vẻ không thể nào che giấu được.
“Cảm ơn đoàn trưởng!”
Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng thì anh cũng chờ được đến ngày này rồi!
Trịnh Hồng Xương đương nhiên cũng mừng thay cho anh: “Sau này cậu càng phải trân trọng cuộc hôn nhân vất vả lắm mới có được này đó!”
“Rõ, đoàn trưởng!” Giọng nói của Cố Phong trở nên vô cùng to lớn vang dội.
...
Reng reng reng.
“Alo, chuyện gì?”
“Đơn xin phục hôn của Cố Phong đã được phê duyệt.”
Đối phương chỉ nói một câu vô cùng đơn giản, nhưng lại làm Mục Văn Hạo hoàn toàn mất đi toàn bộ lý trí.
“Chắc chưa?”
“Tôi vừa mới nhận được tin tức, đã chắc chắn rồi!”
Ngay giây phút nhận được câu trả lời, trên mặt Mục Văn Hạo đã tràn ngập vẻ âm u.
Anh ta bước nhanh đi ra cửa, gần như là gầm nhẹ quát: “Bảo Mộng Kiều Nhụy lập tức, lập tức đến đây gặp tôi!”
Đơn xin phục hôn đã được phê duyệt, điều này cũng có nghĩa là anh ta sắp sửa mất đi cơ hội chiếm lấy Diệp Ninh.
Nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không cho chuyện này xảy ra!
Vài phút sau, Mộng Kiều Nhụy nhanh chóng đi vào văn phòng.
Khi nhìn thấy đống lộn xộn trong văn phòng, trong lòng cô ta dâng lên dự cảm chẳng lành.
Thậm chí không đợi cô ta mở miệng, Mục Văn Hạo đã nổi trận lôi đình ra lệnh: “Cô đi liên lạc với Diệp Ninh, tôi muốn nhìn thấy cô ấy ngay lập tức!”
Đây không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh.
Mộng Kiều Nhụy ngơ ngác, ngày hôm qua anh ta còn nói sẽ cho cô ta ba ngày để chuẩn bị, hiện tại mới chỉ có một ngày mà thôi.
TBC
Cho dù cô ta quỳ gối trước mặt Diệp Ninh thì Diệp Ninh cũng sẽ không đồng ý.
“Ông chủ, anh cũng biết hiện tại Diệp Ninh đề phòng chúng ta đến cỡ nào mà. Nếu không lên kế hoạch cẩn thận thì sẽ chỉ làm cô ấy phát hiện ra, sẽ không thể nào gặp được cô ấy.”
Hiện tại Diệp Ninh đã không giống như lúc trước, không có ai có thể buộc cô làm chuyện mà cô không muốn.
Mục Văn Hạo siết chặt nắm tay, gân xanh lồi lên, lời nói của Mộng Kiều Nhụy ít nhiều gì cũng làm anh ta bình tĩnh lại một chút.
Đúng vậy, hiện tại anh ta đã không có điều kiện để thất bại nữa.