Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 1438
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:28:20
Lượt xem: 6
Lúc này giọng của Cố Phong lại từ bên trong truyền ra: “Cho dù có cơ hội làm lại bao nhiêu lần thì anh đều sẽ cưới em, yêu em. Bởi vì duyên phận của chúng ta là duyên trời định.”
Trái tim Diệp Ninh đập lên thình thịch, câu trả lời này thật sự làm cô không thể kháng cự được.
“Làm sao bây giờ, em lại bắt đầu nhớ anh rồi. Hiện tại nếu anh ở bên cạnh em thì tốt biết bao nhiêu.”
Nếu biết trước như thế thì cô đã không nhắc đến đề tài này, cô cũng không đến mức điên cuồng muốn gặp anh như thế này.
“Hiện tại đã khuya rồi, cả ngày nay em cũng mệt rồi, mau đi ngủ đi.” Cố Phong săn sóc nói.
“Được rồi, anh cũng giống vậy.”
Hai người lưu luyến không rời mắt cúp máy, Diệp Ninh nhìn về phía vầng trăng bên ngoài cửa sổ, ước gì ngày mai đến nhanh nhanh lên.
Cốc cốc cốc.
“Mở cửa! Mở cửa nhanh lên!”
Vương Kim đang ở trong mộng đẹp đột nhiên bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
“Ai thế? Đêm hôm khuya khoắt, có còn cho người ta ngủ hay không?”
Anh ấy vừa mất kiên nhẫn lên tiếng vừa đi về phía cửa.
Cốc cốc cốc.
Người ở bên ngoài hình như không nghe được tiếng trả lời của anh, tiếp tục gõ cửa không ngừng.
“Đừng gõ nữa! Tới liền! Tới liền đây!”
Vương Kim gân cổ lên kêu, cảm thấy có lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi, chút buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất sạch sẽ, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa phòng ra.
Một bóng dáng “nhào” thẳng về phía anh.
Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ bị đối phương nhào thẳng vào lòng, nhưng mà Vương Kim lại phản ứng cực nhanh, nghiêng người né tránh một cách vô cùng hoàn mỹ.
Mà động tác né tránh của anh lại làm đối phương không thể đứng vững, ngã mạnh xuống mặt đất.
“Má ơi! Kẻ xấu từ đâu chui ra, còn dám giương oai trước mặt tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1438.html.]
Vương Kim hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội phản ứng, tiến lên phía trước một bước, dùng sức bẻ ngược cổ tay của người kia ra phía sau.”
“Đau đau đau! Hu hu hu... đau c.h.ế.t mất... hu hu hu...”
Tiếng cô gái đau đớn kêu khóc làm Vương Kim hơi sửng sốt.
Sao anh ấy lại cảm thấy tiếng khóc này nghe... quen quá vậy?
Anh ấy nhanh chóng nhìn về phía người đang bị đè dưới đất, sau đó lập tức muốn nổi điên.
Đây mà là lưu manh gì chứ, rõ ràng là Chu Giai Bội mà anh ấy luôn cố ý trốn tránh.
Tiêu đời!
Anh ấy kêu rên thầm trong lòng, nhanh chóng buông lỏng tay ra.
Chu Giai Bội đầu tiên là bị ngã, sau đó còn suýt chút nữa bị vặn gãy tay, cô ấy vốn dĩ đã rất tủi thân hiện tại lại trực tiếp ngồi xuống đất, ôm đầu gào khóc.
Vương Kim lộ ra chút hoảng loạn, hiện tại có lẽ mọi người đều đã ngủ hết rồi, cũng không biết hiệu quả cách âm của phòng ốc nơi này như thế nào, cô ấy khóc như thế, nếu đánh thức những người khác thì anh ấy có nhảy vào sông Hoàng Hà đều rửa không sạch.
“Bà cố nội của tôi ơi, đừng khóc.”
Anh ấy hơi ngồi xổm ở bên cạnh cô ấy, luống cuống tay chân trấn an cảm xúc của cô ấy.
“Anh ăn h.i.ế.p em!” Chu Giai Bội nghẹn ngào lên án.
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi không biết người bên ngoài là cô mà.” Vương Kim nói thật.
Chu Giai Bội hơi tạm ngừng tiếng khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn anh ấy.
“Vậy nếu anh biết người đó là em thì anh còn tránh nữa không?”
Vương Kim hơi sửng sốt, nếu không tránh, vậy chẳng phải bọn họ sẽ ôm nhau sao?
TBC
Nhìn dáng vẻ nhu nhược đáng thương lại đầy chờ mong của Chu Giai Bội, cuối cùng anh ấy cũng hiểu được ý của cô ấy.
“Ừm, sao cô không ở trong phòng mình ngủ đi, chạy ra đây làm gì? Có chuyện gì à?”
Anh ấy gượng gạo dời đề tài nói chuyện và tâm ý của cô ấy sang chuyện khác.