Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 1416
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:27:15
Lượt xem: 4
Cố Phong không muốn làm lớn chuyện, chỉ có thể đi đến bên cạnh cô ta.
Vương Hinh Tuyết nhìn thấy anh xong, cảm xúc lập tức điên cuồng, không ngờ lại có thể tránh thoát trói buộc của mấy người bên cạnh, nhào qua muốn ôm lấy Cố Phong.
May mà Cố Phong phản ứng đủ nhanh, tuy rằng cuối cùng tránh thoát không cho cô ta ôm, nhưng vẫn bị cô ta túm được góc áo.
Sau đó mới diễn ra cục diện hỗn loạn này.
Buổi huấn luyện trong kế hoạch hiện tại bị bắt tạm dừng, ai nấy đều khiếp sợ trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Cố Phong và Vương Hinh Tuyết không dám chớp mắt.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra sắc mặt khó tin.
Bọn họ đều biết doanh trưởng nhà bọn họ thích Diệp Ninh, đối với Vương Hinh Tuyết đột nhiên xuất hiện, có rất nhiều người thậm chí còn không biết cô ta là ai.
Nhưng mà đối với bọn họ mà nói, mỗi một câu mà Vương Hinh Tuyết nói ra đều giống như một sự kiện vô cùng hấp dẫn.
“Phó doanh trưởng Lôi,anh còn đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không mau lôi cô ta đi đi!” Giọng của Cố Phong đã trở nên vô cùng âm trầm.
Lôi Vĩnh Minh cũng sợ ngây người, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng lại.
Anh ta vội vàng đi nhanh chạy đến, đi đến bên cạnh Vương Hinh Tuyết bạo lực lôi kéo cô ta đi, bẻ tay cô ta ra khỏi quần áo của Cố Phong.
Vương Hinh Tuyết phản ứng càng thêm kịch liệt, giống như Lôi Vĩnh Minh đang làm chuyện tội ác tày trời gì đó, làm tổn thương đến cô ta vậy.
“Mấy người xấu xa này, đừng hòng chia rẽ tôi và Cố Phong! Mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ không tha cho mấy người!”
Cô ta khàn giọng rít gào, làm Lôi Vĩnh Minh cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Gương mặt Cố Phong vô cùng âm u, nghe mấy lời nói lung tung rối loạn này, anh thật sự muốn ra tay đánh ngất Vương Hinh Tuyết luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1416.html.]
TBC
Bởi vì chỉ e là phải làm như thế thì mới có thể làm người phụ nữ đã mất đi lý trí này hoàn toàn yên tĩnh lại.
“Doanh trưởng Cố, tôi sắp không cản cô ta được rồi!”
Lôi Vĩnh Minh phát ra tiếng cầu cừu, chuyện đã đến nước này cũng không rảnh lo mất mặt nữa. Quan trọng nhất là Vương Hinh Tuyết vừa nhéo vừa đánh lại vừa cào anh ta, chẳng khác nào một mụ điên. Anh ta chỉ cần không cẩn thận một chút là mặt bị thương ngay.
Cố Phong chuẩn bị ra tay.
Lúc này Vương Cường thở hồng hộc từ nơi xa chạy đến: “Doanh trưởng Cố, để tôi!”
Cố Phong đã nâng tay lên một nửa, tay khựng lại ở giữa không trung.
Vương Cường thở không ra hơi, nhìn thấy vết cào trên mặt Lôi Vĩnh Minh, anh ta thật sự muốn đánh c.h.ế.t Vương Hinh Tuyết luôn cho rồi.
“Vương Hinh Tuyết, em dừng lại cho anh!”
Anh ta giận dữ gầm lên!
Bình thường cô ta ở viện gia thuộc mất mặt thì cũng thôi, hiện tại lại còn dám chạy đến quân khu kiếm chuyện nữa.
Sao cô ta dám chứ?!
Vương Hinh Tuyết thấy Vương Cường cuối cùng cũng khôi phục lại một chút lý trí.
Vương Cường trực tiếp tát cho cô ta một bạt tay.
“Bốp”, tiếng vang đinh tai nhức óc.
“Em lại nổi điên nữa rồi đúng không? Nơi này là nơi mà em có thể quậy phá la hét sao?”
Ánh mắt Vương Hinh Tuyết dại ra nhìn anh ta, biểu tình dần dần trở nên dữ tợn và vặn vẹo, sau đó dưới ánh mắt trừng to đầy tức giận của Vương Cường, cô ta cũng gào thét như muốn phát tiết mọi thứ: “Anh chê em mất mặt đúng không? Anh đừng tưởng là em không biết, anh đã muốn đuổi em ra khỏi nhà từ lâu rồi! Lúc trước khi em kiếm được tiền thì anh coi em như cây rụng tiền. Hiện tại em điên rồi, không thể cung cấp giá trị cho anh nữa, cho nên anh muốn đuổi em đi! Em nói cho anh biết, không có cửa đâu!”