Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 1389

Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:58:02
Lượt xem: 13

Diệp Ninh chào tạm biệt Chu Giai Bội, bảo cô ấy đến bộ phận diễn kịch đi làm, sau đó lại đến văn phòng của Từ Minh Vũ.

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Từ Minh Vũ, Diệp Ninh cũng dần nghiêm túc thêm.

“Đội trưởng Từ, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trước khi nói chuyện, Từ Minh Vũ còn cố ý đóng cửa lại, đề phòng bị người khác nghe được.

“Tôi hôm qua chúng ta gặp được Lý Trường Đông ở tiệc giao lưu đó, cô còn nhớ không, tối hôm qua anh ta đã xảy ra chuyện rồi.”

Nghe anh ta nói xong, trong lòng Diệp Ninh đang căng thẳng lập tức thả lỏng lại.

“Anh ta bị làm sao thế?”

Cô không quá quan tâm hỏi.

“Anh ta... anh ta...” Từ Minh Vũ lại bắt đầu ngập ngừng, giống như không biết nên nói như thế nào.

Diệp Ninh khó hiểu chờ anh ta nói tiếp.

“Anh ta bị người ta đâm, bị thương ở... chỗ đó.” Từ Minh Vũ thật sự cảm thấy rất khó có thể mở miệng.

Ngay từ đầu Diệp Ninh còn chưa kịp phản ứng lại: “Bị thương chỗ nào?”

TBC

Sau đó nhìn thấy Từ Minh Vũ đỏ mặt tía tai, cuối cùng cũng ý thức được cái gì.

Dữ vậy sao?

“Ai làm thế?”

Tuy rằng Diệp Ninh không tính là quá nhiều chuyện, nhưng hiện tại cũng không khống chế được lòng tò mò của mình.

Từ Minh Vũ lắc đầu nói: “Chắc là khoảng hơn ba giờ sáng đi, người trong nhà nghỉ nghe được tiếng cầu cứu của anh ta, bọn họ trực tiếp đưa anh ta đến bệnh viện, còn gọi cả công an đến nữa, nhưng mà anh ta lại không chịu nói gì hết. Kết quả mà bệnh viện đưa về chính là anh ta đã hoàn toàn bị phế đi.”

Chuyện lớn như thế không chỉ làm công an biết đến mà đến cả đoàn bộ cũng hay tinh, bọn họ đã sắp xếp người đi qua đó điều tra tình hình rồi.

Nhưng mà vết thương của Lý Trường Đông thật sự không tiện nói cho người ngoài biết, hơn nữa lại còn xảy ra chuyện ở nhà nghỉ bên ngoài đoàn văn công, anh ta muốn làm cái gì, không cần nói cũng biết rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1389.html.]

Anh ta vừa mới kết hôn xong, đã xảy ra chuyện như thế, anh ta tạo ra ảnh hưởng vô cùng ác liệt, cho nên tin tức này mới cố ý bị đè xuống.

Ánh mắt Diệp Ninh hơi d.a.o động, hiển nhiên cũng nghĩ đến những chuyện này, thật sự rất khó khống chế bản thân không đi cười trên nỗi đau của người khác.

Lý Trường Đông vốn dĩ đã có vấn đề cực kỳ lớn ở tác phong nam nữ, hiện tại cũng coi như là tự làm tự chịu.

“Tôi còn nghe nói một chuyện khác, cũng không biết là thật hay là giả.” Từ Minh Vũ nói đến đây, sắc mặt càng thêm nghiêm túc và năng nệ, đến cả âm lượng cũng hạ thấp giọng một chút.

“Có người nói tối hôm qua bọn họ gặp được Vương Hinh Tuyết ở bên ngoài đoàn văn công.”

Đây cũng là chuyện anh ta muốn nói với Diệp Ninh.

Anh ta biết Vương Hinh Tuyết và Diệp Ninh có thù với nhau, hiện tại Vương Hinh Tuyết là bệnh nhân tâm thần, cho dù cô ta là người đ.â.m Lý Trường Đông bị thương thật thì cô ta cũng không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm gì.

Diệp Ninh thay đổi sắc mặt, nhướng mày lên.

Cô thật sự không ngờ rằng đã lâu như thế rồi mà Vương Hinh Tuyết vẫn còn có thể xuất hiện tạo sóng gió.

Nhưng mà nghĩ đến gút mắt giữa Vương Hinh Tuyết và Lý Trường Đông, hình như mọi chuyện đều có thể giải thích được.

“Đội trưởng Từ, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi.”

Cô đương nhiên hiểu vì sao Từ Minh Vũ lại cố ý nói chuyện này cho cô biết.

Từ Minh Vũ lo lắng sốt ruột, tục ngữ nói rất đúng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, huống chi là phải đề phòng một người điên.

“Cô nhớ để ý cẩn thận là được rồi, tôi cũng sẽ để ý nhiều hơn.”

Cũng may mà hiện tại Vương Hinh Tuyết đã không còn là thành viên của đoàn văn công nữa, sẽ không dễ dàng tiến vào nơi này.

Diệp Ninh gật đầu, sau khi đề tài này kết thúc, cô bắt đầu nói đến chuyện công việc.

“Tôi đã sáng tác xong ca khúc để tham dự tuyển chọn rồi, lát nữa tôi sẽ đưa cho đoàn trưởng. Đội trưởng Từ, anh có muốn đi cùng luôn không?”

Vẻ lo lắng trên mặt Từ Minh Vũ lập tức biến mất sạch sẽ, toàn thân lập tức tươi tỉnh hưng phấn hơn rất nhiều.

“Đi chung đi! Tôi đi gọi đội trưởng Lý nữa!”

Đây chính là chuyện quan trọng nhất trong đoàn, mấy người bọn họ đều đang chờ đợi.

Loading...