Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 1309

Cập nhật lúc: 2025-03-25 20:05:48
Lượt xem: 24

Đêm khuya tĩnh lặng.

Lúc này trong ánh mắt đỏ đậm của Cố Phong, Diệp Ninh giống như món ăn ngon nhất trên đời, đang cẩn thận nhấm nháp.

Cố Phong hôn môi khắp người cô, âm thanh đè nén, đau đớn lại sung sướng kia của cô chính là âm thanh êm tai nhất mà cô từng nghe được.

Ngay từ đầu Diệp Ninh còn ngượng ngùng, đến sau đó dần dần không khống chế được.

Cố Phong mang đến cho cô sự vui sướng từ trước đến nay chưa từng có.

Không biết qua bao lâu sau, cô đã mệt ngủ say, mà Cố Phong lại chỉ có thể chịu đựng nỗi tra tấn cực lớn, cố gắng đè nén những tình cảm đang sôi trào trong cơ thể của mình.

Nhìn gương mặt ngủ bình yên của Diệp Ninh, anh lại cúi đầu hôn trán của cô lần nữa.

Cô bé ngốc này, chỉ mới như thế thôi cũng đã bị lăn lộn đến chịu không nổi, nếu thật sự đến ngày động phòng, cô có thể chịu nổi sao?!

Anh yên lặng nằm xuống bên cạnh cô, chậm rãi nhắm mắt lại...

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Ninh vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh lại thì đã cong môi mỉm cười

“Dậy rồi?”

Giọng của Cố Phong vang lên bên cạnh người cô.

Lúc này Diệp Ninh mới chậm rãi mở mắt ra, sau đó lập tức nhìn thấy gương mặt vừa dịu dàng lại đẹp trai của Cố Phong.

“Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ, em còn có thể nằm thêm một chút nữa.”

Cố Phong đã ăn mặc ngay ngắn, hơn nữa bắt đầu sửa soạn hành lý.

Diệp Ninh ngáp lại, mới vừa mở chăn lên lập tức ý thức được gì đó.

Thông qua chút khe hở nho nhỏ kia, nhìn thấy bản thân sạch bong sáng bóng, trong đầu cô tự động hiện ra những hình ảnh không phù hợp cho trẻ em tối hôm qua, ngay lập tức toàn thân cô giống như trở thành một con tôm chín.

Cố Phong chuẩn bị mở rương hành lý lấy quần áo ra đưa cho cô, bộ quần áo cô mặc tối hôm qua chắc chắn không thể mặc ra ngoài được nữa.

Quay đầu lại lập tức nhìn thấy Diệp Ninh lấy chăn quấn chặt lấy mình, chỉ để lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài.

“Sao thế?”

Cô làm thế sẽ cảm thấy ngạt thở lắm đúng không?

“Tối hôm qua chúng ta...” Diệp Ninh ríu rít nỉ non.

Cố Phong ngầm hiểu, trên mặt cũng lộ ra vẻ đỏ ửng vô cùng khả nghi, anh ho khan vài tiếng, nhanh chóng kéo lực chú ý của mình về phía rương hành lý.

Anh tiện tay lấy ra một bộ quần áo hỏi: “Em mặc bộ này có được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1309.html.]

Diệp Ninh đảo mắt nhìn về phía số quần áo vương vãi ở mép giường.

Không chỉ nhăn nheo bèo nhèo mà còn bị bung mất một cái cúc áo.

“Được rồi.”

Người ta hay nói ở phương diện kia đàn ông không cần ai dạy cũng sẽ tự hiểu, cô cảm thấy tối hôm qua là minh chứng tốt nhất cho câu nói này.

Biểu hiện của Cố Phong thật sự quá tốt.

“Khụ khụ!”

Đúng là điên thật rồi, sao trong đầu của cô toàn là suy nghĩ vớ vẩn này vậy?!

Cố Phong nghe được tiếng ho khan của cô, lập tức trở nên căng thẳng.

“Có phải em bị cảm không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Diệp Ninh vội vàng lắc đầu, sao có thể khó chịu được chứ, sung sướng muốn c.h.ế.t đây nè.

Ặc.

“Anh đưa quần áo cho em đi.”

Cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi cái giường này, ngăn cản những suy nghĩ không nên có kia.

Cố Phong đầu tiên là đặt quần áo đến bên cạnh cô, sau đó lại sờ trán của cô.

Nhiệt độ đúng là hơi cao hơn so với bình thường, nhưng chắc là cũng chưa đến mức bị sốt.

Hơn nữa mặt của cô cũng đỏ rực.

Ngay lúc anh đang muốn xác nhận tiếp, Diệp Ninh lại hờn dỗi nói.

“Anh xoay người sang chỗ khác, em muốn mặc quần áo.”

TBC

Cố Phong có chút dở khóc dở cười, từ trên xuống dưới của cô anh đều đã nhìn thấy, sờ xong, cũng hôn luôn rồi, còn có cái gì mà phải xấu hổ nữa chứ?

Diệp Ninh cảm nhận được ánh mắt của anh có chút nóng bỏng, tăng thêm âm lượng nhắc nhở: “Nhanh lên!”

Cố Phong nghe lời xoay người đi, đưa lưng về phía cô.

Diệp Ninh lấy đồ lót bỏ vào chăn mặc vào cẩn thận, sau đó mới bắt đầu mặc quần áo bên ngoài vào.

Động tác của cô rất nhanh nhẹn, một lúc sau đã mặc quần áo xong rồi.

“Được rồi.”

Cố Phong quay đầu lại, cố ý nhịn cười.

“Đi rửa mặt đi, anh đi mua đồ ăn sáng về, ăn sáng xong chúng ta lập tức khởi hành.”

Loading...