Hạ Hải Yến nhận thấy sự căng thẳng toát từ nhà , cô .
"Mọi thả lỏng chút , chúng là khách hàng bỏ tiền để ăn tối mà."
TBC
Tuy Hạ Hải Yến như , nhà họ Hạ cũng hiểu lý lẽ là , nhưng vì họ đều là những bình thường từng trải sự đời, nên vẫn tránh khỏi căng thẳng theo phản xạ.
"Hải Yến , ăn ở đây chắc đắt lắm cháu???"
Nhìn nhân viên phục vụ trong khách sạn năm đều mặc âu phục giày da, trông sang trọng và đắt tiền, nhà họ Hạ rút lui.
Dù nhà hàng sang nhất mà họ từng ăn cũng chỉ là nhà hàng quốc doanh, bất ngờ đến một khách sạn năm sang trọng thế , thực sự khiến họ quen.
"Phải đó, là chúng vẫn đến nhà hàng quốc doanh ở Dương Thành ăn , chỗ đó cũng lắm ."
Thấy nhà vẻ quen với khách sạn năm , Hạ Hải Yến cảm thấy dở dở .
cô cũng hiểu suy nghĩ của họ, dù nếu là cô của kiếp mà đến khách sạn năm nào đó, trong lòng cô cũng sẽ bối rối.
Thứ nhất là từng trải sự đời, thứ hai là trong túi nhiều tiền.
đời thì khác , đời cô cùng cha khởi nghiệp, nhờ bàn tay vàng tương lai, cô một bước để trở thành một trong những giàu đầu tiên.
Vì trong túi cô rủng rỉnh tiền bạc, kiến thức hơn hẳn thời đại , nên đương nhiên cô chẳng hề e ngại gì cái khách sạn năm đầu tiên trong nước cả.
"Yên tâm , cả nhà thừa sức chi trả bữa ăn ở đây mà. Hơn nữa..." Nói , Hạ Hải Yến , khoác tay Tiểu Hải Tảo.
"Cháu nghĩ là cô út chắc chắn sẽ thích đồ ăn ở đây!"
Câu thốt , nhà họ Hạ gạt bỏ ý định ăn ở cái quán trông vẻ đắt đỏ nữa.
Thế là cả gia đình sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ với vẻ mặt mong chờ, về phía phòng riêng mà Hạ Hải Yến đặt .
Mà ngay khi nhà họ Hạ theo lưng phục vụ về phía phòng riêng của , khi ngang qua sảnh lớn, họ thấy tiếng xôn xao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-887.html.]
"I'm sorry? Can you speak English?"
Nghe tiếng Anh, Tiểu Hải Tảo và Hạ Ngọc theo phản xạ đều dừng bước.
Ánh mắt của cả hai đều hướng về phía phụ nữ trưởng thành, trông tháo vát trong bộ váy công sở.
Nhìn cách ăn mặc và bảng tên cài ngực, lẽ là quản lý sảnh của khách sạn năm .
Lúc dù phụ nữ tháo vát vẫn mỉm , miệng tiếng Anh lưu loát nhưng đôi tay nắm chặt và những giọt mồ hôi lấm tấm trán, thể cảm nhận cô hề thoải mái như vẻ bề ngoài.
"À, đối diện hình như đang ... tiếng Pháp thì ???"
Là một đến từ tương lai, tuy Hạ Hải Yến tiếng Anh giỏi, tiếng Pháp càng từng học nhưng cô xem ít phim nước ngoài mạng.
Nên dù hiểu họ đang gì, cô vẫn nhận một đang tiếng Anh, còn tiếng Pháp.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh Hạ Hải Yến như thì mắt cô sáng lên.
"Vị khách , quý khách tiếng Pháp ạ? Nếu , quý khách thể phiền giúp chúng giao tiếp với vị khách một chút ạ???"
Nếu là trường hợp bình thường, cô nhân viên phục vụ cũng sẽ đưa yêu cầu như với khách, nhưng đa nhân viên trong khách sạn của họ đều tiếng Anh, một ai tiếng Pháp cả.
Cho nên tình huống bất đắc dĩ , cô nhân viên phục vụ đành nhờ đến sự giúp đỡ của Hạ Hải Yến - vị khách vẻ như tiếng Pháp.
Hạ Hải Yến gì tiếng Pháp cơ chứ? Đến tiếng Anh cô còn chật vật nữa là!
"Khụ khụ! Ừm thì xin nhé, thật cũng tiếng Pháp."
Hạ Hải Yến ngượng ngùng xua tay với cô nhân viên phục vụ với vẻ hổ.
Cô tò mò hỏi.
"Khách sạn năm lớn như của các vị mà ai tiếng Pháp ???"