Tiểu Hải Tảo đương nhiên hiểu sự tiếc nuối của sư phụ dành cho , nhưng cô quả thực thể giống như các sư sư tỷ khác ở núi chuyên tâm học võ.
So với học võ, cô thích học văn hóa hơn.
Hơn nữa, việc học văn hóa của cô, so với học võ, thể mang cuộc sống và định cho nhiều hơn.
Nghe Tiểu Hải Tảo cam đoan, Tương Ngọc Thương khẽ gật đầu, đôi mắt già nua ánh lên vẻ trìu mến.
"Nhiễm Nhiễm, con , nhưng khi xuống núi, nhớ đừng bỏ bê tài năng của , cũng đừng dùng võ nghệ của hại thường..."
"Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ ngoan ngoãn, cậy học quyền pháp của mà ức h.i.ế.p kẻ yếu ạ."
Tiểu Hải Tảo nghiêm túc.
Thực Tương Ngọc Thương chỉ thuận miệng , dù bà cũng hiểu đồ của . Người đồ cuối cùng mà bà nhận cuối đời , lẽ là năng khiếu võ thuật nhất, nhưng là tâm hồn trong sáng nhất.
Về đến phòng , Tiểu Hải Tảo đang thu dọn hành lý thì một đám "củ cải nhỏ" vây quanh.
"Tiểu sư , em sắp ..."
"Em thể , bọn nỡ để em ..."
"Hu hu hu, tiểu sư , em bao giờ mới ???"
Đám "củ cải nhỏ" tuy tuổi lớn nhưng cũng theo Tương Ngọc Thương học võ vài năm .
Đứa nhỏ nhất cũng theo Tương Ngọc Thương học hai năm.
dù học lâu như , chúng vẫn chỉ là một đám trẻ con.
Dù mỗi ngày luyện võ, mặt Tiểu Hải Tảo chúng đều vẻ lớn, nhưng khi Tiểu Hải Tảo sắp , đứa nào đứa nấy đều kìm mà òa lên.
ai cũng Tiểu Hải Tảo cuộc sống riêng nên một hồi cũng lau nước mắt, cố tỏ mạnh mẽ với Tiểu Hải Tảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-853.html.]
"Tiểu sư , ... em nhất định về thăm bọn nhé."
" , tiểu sư , nghỉ nhất định về thăm bọn chị, nếu , nếu bọn chị sẽ buồn lắm đấy!"
"Tiểu sư , em nhất định sẽ mà, ?"
Nhìn các sư sư tỷ sướt mướt ôm tay cô, vẻ mặt cô , Tiểu Hải Tảo xoa đầu chúng, .
"Yên tâm, nghỉ em nhất định sẽ . Hơn nữa, dù em , em cũng sẽ thường xuyên thư cho các chị! Còn gửi đồ ăn ngon cho các chị nữa!"
Nghe Tiểu Hải Tảo an ủi, đám "củ cải nhỏ" dần dần cũng còn buồn bã như nữa.
Ngược , chúng còn chút mong chờ việc Tiểu Hải Tảo sẽ gửi đồ ăn ngon cho .
Tiểu Hải Tảo đám "củ cải nhỏ" nín tươi vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên các sư sư tỷ là thiên tài nhí vẫn chỉ là một đám trẻ con mà thôi!
Sau khi chơi đùa, trò chuyện với đám "củ cải nhỏ" một lúc, Tiểu Hải Tảo cùng các sư sư tỷ của rừng để từ biệt đàn thú nhỏ một tháng qua thường xuyên hái hoa quả dại ngon cho cô.
Làm xong tất cả, Tiểu Hải Tảo mới chìm giấc ngủ say.
Sau một đêm ngon giấc, sáng hôm Tiểu Hải Tảo tỉnh dậy cùng sư phụ và các sư sư tỷ luyện công buổi sáng, ăn sáng xong xuôi, cô xách hành lý của xuống núi.
Khác với một tháng cha đưa lên núi bái sư học võ, đưa cô xuống núi về nhà là Nghiêm Chỉ và một đám sư sư tỷ của cô.
Hơn nữa Tiểu Hải Tảo cũng tự xách hành lý.
TBC
Hành lý của cô một nữa các sư sư tỷ xách giúp.
Đương nhiên đó là Nghiêm Chỉ sư tỷ lớn tuổi hơn và một sư mười ba, mười bốn tuổi.
Tiểu Hải Tảo thích vị "Đại sư tỷ" của . Bề ngoài tuy chị vẻ lạnh lùng, thờ ơ với thứ, nhưng thực chất bên trong là một "Đại sư tỷ" vô cùng nhiệt tình, lương thiện và chăm sóc khác.
Mặc dù sư phụ của cô Nghiêm Chỉ là đại sư tỷ của chúng, Nghiêm Chỉ còn vài sư tỷ nữa.