Giá như năm đó ông sáng suốt hơn một chút, hoặc là tin tưởng Lâm Vãn Thu hơn một chút thì chuyện đến mức .
"Haiz, dù thì chúng cũng thể để Lục Mạc Ly cứ quỳ mãi ở cửa nhà họ Lục như . Hay là gọi điện cho ông Lục ."
Cuối cùng vẫn một vài đành lòng, thấy Lục Chấn Nam cứng rắn quan tâm đến Lục Mạc Ly, chịu mở cửa nên họ gọi điện thoại cho ông Lục.
Ông Lục cũng vì sĩ diện, khi nhận điện thoại nhanh chóng đến khu đại viện quân đội.
Lúc Lục Mạc Ly thấy ông Lục, mặt đột nhiên lộ vẻ kích động, vô thức bật .
"Ông nội, cứu cháu ..."
Đây là đầu tiên ông Lục tiếp xúc gần gũi như với đứa cháu trai nhỏ của .
Trước đây ông cụ vì giận Lục Chấn Nam, cũng vì hiểu phụ nữ Phương Ngọc Lan tâm địa bất chính, nên thấy phản cảm với cặp song sinh của Phương Ngọc Lan.
Có điều dù cũng là cháu trai cháu gái của ông cụ, hơn nữa là cặp long phượng mà lớn tuổi coi là điềm lành và phúc khí, nên cảm xúc của ông Lục đối với cặp song sinh long phụng đó phức tạp.
vì thương cháu trai lớn nên ông cụ luôn tránh gặp mặt chị em Lục Mạc Ly và Lục Mạt Kỳ .
Ngay cả khi Lục Chấn Nam đưa bọn chúng đến nhà chính, ông cụ cũng từ xa cho Lục Chấn Nam đưa nhanh chóng cút .
Vì đầu tiên gặp cháu trai nhỏ khác của gần gũi như , lòng ông Lục thực sự phức tạp vô cùng.
Có điều những tâm lý phức tạp , khi đứa trẻ ông cụ cứu Phương Ngọc Lan thì biến mất.
Bây giờ ông Lục ghét nhất là ai thì chính là Phương Ngọc Lan!
Người phụ nữ chỉ phá hủy gia đình hạnh phúc của con trai ông cụ, còn hủy hoại tương lai của con trai ông cụ.
Làm ông Lục căm hận Phương Ngọc Lan đến nghiến răng cho ?
Sau khi tin đàn bà ác độc như rắn Phương Ngọc Lan kết án tử hình, hôm đó ông cụ chỉ uống thêm một bầu rượu ăn mừng mà còn ăn thêm một bát cơm to!!!
"Đừng ồn nữa." Ông Lục liếc Lục Mạc Ly một cái bước nhanh đến cửa, gõ cửa nhà con trai.
TBC
"Lục Chấn Nam, mở cửa."
Chỉ một câu ngắn gọn như khiến cánh cửa mà Lục Mạc Ly nãy gọi khản cổ cũng mở mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-821.html.]
"Cha..."
Cửa mở , để lộ khuôn mặt tiều tụy, hốc hác của Lục Chấn Nam.
Có thể thấy dạo Lục Chấn Nam khỏe.
Nhìn con trai giờ luôn tràn đầy sinh lực, giờ đây suy sụp như một vô gia cư, lông mày ông Lục nhíu .
Đặc biệt là khi ông Lục dẫn Lục Mạc Ly biệt thự, thấy những chai rượu chất đống trong phòng khách, ông cụ càng thêm tức giận.
"Lục Chấn Nam! Con chỉ chút bản lĩnh thôi ? Con quên những gì cha dạy con từ nhỏ ? Con quên bây giờ con vẫn cởi bỏ quân phục, con vẫn là một quân nhân ? Con xem bây giờ cái dạng gì!"
Nghe những lời mắng mỏ của cha, Lục Chấn Nam buồn bã.
"Cha nghĩ con còn thể một quân nhân ..."
"Con! Haiz! Chấn Nam, sai thì trả giá..."
Ông Lục thở dài nghiêm nghị .
" mà con cũng tự vực dậy, nếu A Tranh còn nhận con là cha? Làm Vãn Thu còn con nữa!"
"Đàn ông trách nhiệm, dám đối mặt với lầm của và sửa chữa nó. Đừng tiếp tục lãng phí thời gian của con nữa."
Nghe lời khuyên của cha, Lục Chấn Nam im lặng một lát, hai tay ông nắm chặt thành nắm đấm, cuối cùng ông gật đầu.
"Thôi, cha đến cũng để dạy dỗ con."
Nói ánh mắt ông Lục về phía Lục Mạc Ly đang cạnh với đôi mắt đỏ hoe.
"Dù thì con nên để ý đến nó và nhốt nó ở ngoài cửa."
Lúc ánh mắt Lục Chấn Nam cũng về phía Lục Mạc Ly.
Nhìn thấy cha , Lục Mạc Ly với đôi mắt đẫm lệ gọi một tiếng "Cha".
Có điều tiếng gọi mang theo chút căng thẳng, hồi hộp và còn cả... mong đợi.