" là việc cô của bọn buôn bắt cóc hồi trẻ đáng thương. đó cái cớ để bà điều ác, càng lý do để bà cấu kết với bọn buôn bắt cóc những phụ nữ khác..."
"Cho nên dù hôm nay gì nữa, tớ cũng chỉ thể một câu, cô của kết án tử hình là đáng đời."
Tiểu Hải Tảo chằm chằm Phương Tình Ngữ, cô bình tĩnh .
Mà cô càng bình tĩnh bao nhiêu, trong lòng Phương Tình Ngữ càng dâng lên cảm giác hổ bấy nhiêu.
"Nhiễm Nhiễm, tớ..."
"Thôi, cần nữa. Tớ thấy vì thương xót cô của , nên thương xót những bà hại thì hơn."
"Tớ khuyên nên tìm hiểu kỹ những tội ác mà cô gây , nếu hiểu hết chuyện, tớ tin sẽ còn suy nghĩ như bây giờ nữa."
Tiểu Hải Tảo vẫy tay với Phương Tình Ngữ, giọng đầy sự thất vọng.
Nhìn vẻ thất vọng lộ rõ mặt Tiểu Hải Tảo, Phương Tình Ngữ càng thêm hổ, cô luống cuống Tiểu Hải Tảo mấp máy môi, cuối cùng vẫn lời nào.
Cô chỉ thể bóng lưng Tiểu Hải Tảo xa dần, biến mất khỏi tầm mắt của .
"Mình... lẽ nên tìm hiểu kỹ những tội ác mà cô gây trong những năm qua, tìm hiểu những gì cô trải qua..."
Lúc Tiểu Hải Tảo hề rằng chính vì những lời thẳng thắn của với Phương Tình Ngữ mà đổi cuộc đời cô , khiến cô cuối cùng trở thành một nhà văn truyện thực tế, dùng tiểu thuyết để cảnh tỉnh thế nhân, khuyên đừng sai đường...
*
"Kiến Quốc, Kiến Quân, ở thêm mấy ngày , dù cũng xin nghỉ , ở thêm vài ngày cũng ."
Cuối tuần , đoàn Hạ Kiến Quốc mới cùng Tiểu Hải Tảo trải qua ngày thứ Bảy, mà Chủ nhật đòi về.
Nghe Hạ Kiến Quốc và về, Vương Quế Hoa nỡ để họ , mở lời giữ .
" , cả, hai, hai ở thêm mấy ngày , lâu lắm gặp, hai ở với cha thêm ." Tiểu Hải Tảo cũng vẻ nỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-780.html.]
Hạ Kiến Quân thật sự thể ở thủ đô lâu hơn.
Hạ Kiến Quốc thì còn đỡ, ông quản lý công việc trong thôn, ở xí nghiệp nhà nước.
Hạ Kiến Quân thì , ông việc ở xí nghiệp nhà nước, thể xin nghỉ quá lâu.
Cho nên dù họ cũng nỡ sớm như , nhưng một thì lo chuyện trong thôn, lo công việc, gây thêm phiền hà cho đơn vị.
Vì cuối cùng họ vẫn quyết định về nhà sớm hơn.
Tuy Vương Quế Hoa nỡ nhưng bà cũng hiểu nỗi khó xử của hai con trai.
TBC
Cuối cùng bà nghĩ sắp đến Tết , chẳng bao lâu nữa gặp các con, các cháu nên cũng giữ nữa.
Có điều bà giữ nhưng Tiểu Hải Tảo nỡ xa Hạ Khiết nên đề nghị.
"Hay là để Tiểu Khiết ở thủ đô , điều kiện giáo d.ụ.c ở đây hơn ở nhà, nếu Tiểu Khiết ở thủ đô, con bé chắc chắn thể thi đỗ một trường đại học ."
Năm nay Hạ Khiết cũng mười một, mười hai tuổi, sắp lên cấp hai nên Tiểu Hải Tảo thấy đề nghị của khá hợp lý.
Đề nghị của Tiểu Hải Tảo đưa , những khác đều sững sờ.
Họ đều là nhà quê, ý thức mạnh mẽ về việc học hành như .
Theo họ, con cái thi đỗ trường nào thì học trường đó, nếu đỗ thì ruộng, thuê, kiểu gì cũng tự nuôi sống bản .
Cho nên họ thật sự từng nghĩ đến chuyện đưa Hạ Khiết đến thủ đô học.
Hạ Ngọc thì từng nghĩ đến nhưng cô hỏi riêng ý Hạ Khiết, chỉ là em gái cô đến thủ đô học nên Hạ Ngọc cũng đề cập.
Hạ Ngọc ngờ Tiểu Hải Tảo đưa ý kiến mặt .
Ai ngờ những khác còn kịp phản ứng gì thì chính Hạ Khiết nhanh chóng lắc đầu, kiên quyết từ chối.