bởi vì Lục Tranh quá vội vàng, ánh mắt gì đó đúng.
"Mẹ như còn , , chúng tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng."
Lục Tranh xót xa .
Sở Tố con trai lớn của , bà mỉm đầy trìu mến, nhẹ nhàng vuốt ve má Lục Tranh.
"A Tranh, thật sự , chỉ là đột nhiên nhớ nhiều chuyện..."
TBC
Khi Lục Tranh những lời của Sở Tố, hiểu rốt cuộc ý gì!
"Mẹ, , khôi phục trí nhớ ?"
Lục Tranh dám tin , trong đôi mắt đen lạnh lùng lóe lên một tia vui mừng!
"Ừ, nhớ , nhớ hết ..."
Nói xong, Sở Tố dịu dàng xoa đầu Lục Tranh như lúc còn nhỏ.
"A Tranh của trưởng thành thành một đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, thể bảo vệ , vui lắm..."
Lục Tranh cảm thấy sống mũi cay cay, khóe mắt ửng đỏ, bờ môi khẽ run.
Thật ... Mẹ của trở về...
"Mẹ, con nhớ ..."
"Ngoan, trở về, sẽ rời khỏi A Tranh của nữa."
Sở Tố ôm Lục Tranh lòng, mặt mang theo vẻ đau lòng, dịu dàng .
"A Tranh, những năm gần đây con vất vả , đều tại , nếu thể sớm nhớ , A Tranh của sẽ vất vả như ..."
"Mẹ, trách , mới là hại chịu nhiều thiệt thòi nhất."
Lục Tranh hít một thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của .
"Cũng may bây giờ chuyện rõ ràng, đàn bà hại và Cảnh Cảnh cũng bắt."
Nghe Lục Tranh nhắc tới Phương Ngọc Lan, vẻ mặt dịu dàng mặt Sở Tố biến mất.
" , bà ... Bị bắt ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-575.html.]
Sở Tố lạnh lùng , đó khi bà nhớ , đối với đàn bà Phương Ngọc Lan , bà cũng quá nhiều cảm nhận.
Dù những chuyện liên quan đến Phương Ngọc Lan và bà đều là Lục Tranh kể.
khi bà nhớ chuyện, những chuyện xảy năm đó giữa bà và Phương Ngọc Lan khiến một lương thiện như bà cũng khỏi căm hận Phương Ngọc Lan sâu sắc!
Nếu như là đàn bà độc ác đó, bà cũng sẽ xa cách con trai nhiều năm như !
Cũng sẽ để cho con trai lớn của bà những năm gần đây luôn sống vui vẻ, sống trong cảnh cha , bộ đội từ sớm, sống như một đứa trẻ mồ côi.
Tất cả những điều đều do Phương Ngọc Lan gây !
Lúc Sở Tố thật sự hối hận, lúc Vương Quế Hoa đang đ.á.n.h đập Phương Ngọc Lan, vì bà tay!
Nghĩ như , mặt Sở Tố lạnh .
"Đi, chúng ngoài xem phụ nữ , thực sự , tại bà hại như ."
Đây là chuyện mà khi hồi phục ký ức mà Sở Tố nghĩ mãi cũng thông.
Bà dù nghĩ thế nào cũng hiểu, tại một phụ nữ bọn buôn tổn thương như bà , còn thể cấu kết với bọn buôn tổn thương một phụ nữ khác?
Nhất là phụ nữ còn là ân nhân cứu mạng từng cứu bà khỏi tay bọn buôn ...
Sở Tố cùng Lục Tranh sân.
Mà lúc phân Phương Ngọc Lan cũng nước dội gần sạch.
Mặc dù bây giờ thời tiết còn nóng nhưng cũng sắp thu, thời tiết vẫn se lạnh.
Hơn nữa bây giờ vẫn là buổi tối, cả Phương Ngọc Lan ướt đẫm, run lẩy bẩy trong gió đêm lành lạnh.
khi bà thấy Sở Tố , trong mắt hiện lên sự thù hận.
"Phương Ngọc Lan, đối với cô còn đủ ? Vì năm đó cô đối xử với như ? tự hỏi chút nào với cô, nhưng tại cô lừa gạt , còn cấu kết với bọn buôn bắt cóc ?"
Sở Tố chỉ cần nghĩ đến, nếu như lúc bà may mắn chạy thoát khỏi tay bọn buôn thì bà và con trai nhỏ thật sự thể sống sót ?
Dù thể sống thì họ sẽ đối xử thế nào?
"Lâm Vãn Thu, cô ? Được, cho cô ..."