Sở Tố sững sờ, bà trợn mắt há mồm hai , thầm nghĩ nếu Phương Ngọc Lan thật sự đến, còn trèo tường , đạp một chân xuống đó thì chẳng sẽ buồn nôn đến c.h.ế.t ?
" chị Quế Hoa, hai bà chắc chắn sẽ trèo tường, hơn nữa còn trèo từ chỗ ?"
Vì mùi của cái bẫy quá khó ngửi, Sở Tố bất giác lùi vài bước.
"Haizz, cái đơn giản lắm, chúng xếp một ít gạch ở bên ngoài tường tứ hợp viện nhà em, đúng tầm tiện cho trèo tường . Cho nên nếu ai thật sự chuyện , chắc chắn sẽ trèo tường từ chỗ ." Vương Quế Hoa đắc ý .
Nếu Hạ Hải Yến ở đây, những lời của Vương Quế Hoa, chắc chắn cô sẽ hét lớn... Bà nội ơi, bà đang giăng bẫy đó!
"Chị Quế Hoa, chị lợi hại thật."
Sở Tố khỏi cảm thán giơ ngón tay cái với Vương Quế Hoa.
Có điều bà rằng, thứ lợi hại hơn còn ở phía !
"Chị Quế Hoa, đây là cái gì?"
Sở Tố thấy một cái túi da rắn treo cây cổ thụ trong sân nhà, túi phồng lên, dường như bên trong còn thứ gì đó.
"Tổ ong vò vẽ."
Câu trả lời của Vương Quế Hoa khiến Sở Tố kinh ngạc.
"Hả? Tổ ong vò vẽ? Nguy hiểm quá !"
Sở Tố nuốt nước bọt, tổ ong vò vẽ bọc trong túi da rắn cảm thấy sợ.
Dù ong vò vẽ đốt đau.
"Em Sở đừng sợ, nếu ai đến, chúng sẽ mang tổ ong y nguyên, ai thương cả. Mà cho dù xông , chúng kéo cái túi da rắn xuống, chúng đều ở trong phòng, ong vò vẽ cũng đốt chúng ."
Vương Quế Hoa bình tĩnh, hề sợ hãi tổ ong vò vẽ chút nào.
Nhìn dáng vẻ hề sợ hãi của Vương Quế Hoa và Hạ Đại Dân, Sở Tố gượng gạo gật đầu.
"Vậy... Cái là gì?"
Sở Tố thấy một tấm lưới treo ở cửa phòng, khóe miệng bà giật giật.
"Ồ, lỡ như bà vượt qua hai cái bẫy mà vẫn đến đây, thì chúng chỉ còn cách dùng lưới chụp bà , đó tự tay đ.á.n.h cho một trận."
Nói xong, Vương Quế Hoa giơ cây cán bột trong tay lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-570.html.]
Mà Hạ Đại Dân cũng giơ cây chổi lớn trong tay lên.
Thấy cảnh , Sở Tố bây giờ mới hiểu tại Vương Quế Hoa tự tin với bà rằng cần báo cảnh sát vội, cứ tự giải quyết .
Bởi vì...
Chuỗi cạm bẫy thật sự quá đáng sợ!
TBC
Có những cái bẫy , đúng là cần cảnh sát đến, họ cũng thể tự giải quyết !
"Hy vọng mấy cái bẫy chúng uổng công..." Vương Quế Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm.
"..."
Nghe tiếng lẩm bẩm của Vương Quế Hoa, Sở Tố im lặng, nhất thời dở dở .
Ngay khi Sở Tố định thực ai đến cũng thì Vương Quế Hoa bịt miệng .
"Suỵt! Hình như tiếng động!"
Vương Quế Hoa hiệu im lặng, vểnh tai lên lắng cẩn thận.
"Có tiếng thật!" Hạ Đại Dân cũng nghiêm mặt gật đầu.
Thế là Vương Quế Hoa kéo Sở Tố lặng lẽ lùi trong phòng.
May mắn là khi Sở Tố chuyển tứ hợp viện hết cửa sổ thành cửa kính nên khi lùi phòng, vẫn thể rõ tình hình bên ngoài qua lớp kính trong suốt.
"Chúng nhỏ thôi, xem đúng là Phương Ngọc Lan ."
Nghe Vương Quế Hoa thì thầm, Sở Tố gật đầu, ánh mắt bà căng thẳng ngoài, dám phát tiếng động nào.
Rất nhanh, ba trốn trong phòng thấy một thật sự đang trèo tường từ bên ngoài !
Một phụ nữ đầu quấn khăn lụa!
Vương Quế Hoa đoán sai, bà thấy tối qua đúng là Phương Ngọc Lan.
Phương Ngọc Lan vốn định đợi muộn hơn một chút mới đến tìm Sở Tố, nhưng trong lòng bà cứ cảm thấy gì đó .
Hơn nữa thấy nhà Sở Tố tắt đèn, bà nghĩ lẽ nhà Sở Tố ngủ sớm, thế nên khi lấy đồ từ nhà xong, bà đ.á.n.h liều quyết định đến nhà Sở Tố xem xét.