Vương Quế Hoa gật đầu, trong lòng cũng khá đắc ý với quyết định của , dù thì lợi nhuận của mấy loại bánh ngọt vốn cao hơn bánh bao, mà bánh ngọt bán chạy hơn bánh bao nữa.
Chỉ nhờ bán mấy loại bánh ngọt mà họ kiếm ít tiền .
Nói Vương Quế Hoa lấy mấy miếng bánh đậu xanh xinh xắn cho mấy nếm thử.
Mấy khi ăn bánh đậu xanh của Vương Quế Hoa, ai cũng sáng mắt lên vì ngon, ngay cả Thịnh Bảo Châu vốn hiểu rộng, từng ăn nhiều món tráng miệng của các nước, khi ăn bánh đậu xanh Vương Quế Hoa cũng khỏi tấm tắc khen ngợi tay nghề của bà.
"Dì Vương, bánh ngọt dì ngon quá mất! Còn ngon hơn cả mấy món tráng miệng cháu ăn ở nước ngoài nữa!"
" đó! Ngon quá ! Đây là bánh đậu xanh ngon nhất cháu từng ăn!"
"Mẹ! Bánh đậu xanh ngon quá! Mẹ giỏi thật!"
Tiểu Hải Tảo bắt đầu bài ca khen ngợi nhà như thường lệ, khen đến mức Vương Quế Hoa tít cả mắt.
Mà ngay lúc hai con Tiểu Hải Tảo đang vui vẻ quấn quýt bên , tận hưởng khoảnh khắc ấm áp thì Lục Tranh về tới quân khu nhận hai cuộc điện thoại, chẳng thể vui nổi.
"Lục Tranh... Mẹ ... Có thể sắp hồi phục trí nhớ ."
Sau khi Lục Tranh về quân khu thì nhận điện thoại của Sở Du Minh, khác đây là cuộc gọi đầu tiên Sở Du Minh gọi tới, từ sáng ông gọi mấy cuộc .
Biết tin , Lục Tranh ý thức , Sở Du Minh lẽ chuyện gấp tìm , hơn nữa chuyện còn nghiêm trọng.
ngờ chuyện là thể sắp hồi phục trí nhớ.
"Sao thế ..." Lục Tranh bất giác nhíu mày.
Lòng mâu thuẫn, nhớ , nhớ tới cha , những chuyện xảy khi bà mất tích năm đó, tổn thương.
TBC
Dù mâu thuẫn giằng xé như nhưng vẫn nghiêng về phía hy vọng đừng nhớ , ít nhất là khi giải quyết xong phụ nữ Phương Ngọc Lan thì đừng nhớ nhanh như ...
"Lần ở bệnh viện, suýt nữa thì gặp cha . Cha thấy , ông cứ gọi tên mãi. Tuy hai gặp mặt, thấy cha nhưng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-506.html.]
Nghe Sở Du Minh , Lục Tranh càng nhíu mày chặt hơn.
" thấy tên của bà nên vẫn phản ứng đúng ?"
"Ừm... Hôm nay đột nhiên với , cô cảm thấy còn một cái tên là Lâm Vãn Thu, cô đến bệnh viện quân khu xem thử..."
Sở Du Minh với vẻ bất đắc dĩ, ông cũng ngờ chỉ một cái tên thôi mà thể khiến Sở Tố phản ứng mạnh như .
Nghe Sở Du Minh đến bệnh viện quân khu xem thử, sắc mặt Lục Tranh càng thêm khó coi.
Bởi vì ở bệnh viện quân khu chỉ thể gặp cha , mà quan trọng hơn, Phương Ngọc Lan cũng ở bệnh viện đó.
Tuy bà bây giờ vẫn đang hôn mê tỉnh nhưng...
Lỡ như Phương Ngọc Lan tỉnh , đụng mặt , cảm thấy vẫn .
"Không , thể để bà đến bệnh viện quân khu nữa."
"Lục Tranh, nay chủ kiến, nếu lý do hợp lý, cô thể sẽ lời ."
Nói , Sở Du Minh trầm ngâm một lát, cuối cùng đưa một giải pháp cho Lục Tranh.
"Nếu để bà đến bệnh viện quân khu nữa, chỉ một cách..."
"Cách gì?"
"Cậu gặp , thật với cô về ký ức của cô , như mới thể ngăn cô tự đến bệnh viện quân khu gặp cha ..."
Nghe Sở Du Minh , Lục Tranh im lặng, lúc cũng hiểu giải pháp Sở Du Minh là nhất.
Thay vì để tự đến bệnh viện quân khu đụng cha , nhớ những ký ức , chi bằng để gặp , cho bà một ký ức bà đ.á.n.h mất...
"Chú Sở, chú để cháu suy nghĩ thêm."