Nhìn thấy Lục Tranh, đàn ông đang pha bên bàn liền dậy, mỉm đưa tay về phía Lục Tranh.
"Chào ông." Lục Tranh bắt tay đối phương, nhẹ nhàng.
Sở Du Minh thấy thái độ lạnh nhạt của Lục Tranh, cũng để ý, với thiện.
" và là bạn bè mười mấy năm , cứ gọi là chú Sở."
Nghe đối phương , Lục Tranh sững , ngờ đối phương thẳng thắn như .
"Ông quan hệ gì với ? Tại che giấu thông tin phận của bà ?"
Nhìn Sở Du Minh mặt, sống mũi cao, mắt sâu, khí chất tao nhã, cả toát khí thế của địa vị, Lục Tranh nhíu mày.
Đối với sự thẳng thắn của Sở Du Minh, Lục Tranh cũng vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng thắc mắc lớn nhất trong lòng.
" sẽ cho tất cả, vội vàng đến đây chắc ăn tối. Chúng ăn cơm ."
Đối mặt với vẻ cảnh giác, lạnh lùng của Lục Tranh, Sở Du Minh - đủ tuổi cha Lục Tranh, hòa nhã, thiện với Lục Tranh một cách thái quá.
TBC
Sở Du Minh càng như , Lục Tranh càng cảm thấy đàn ông mưu đồ, càng cảnh giác hơn.
" ăn ."
Lục Tranh ăn cơm cùng một đàn ông xa lạ nắm rõ lai lịch của , mục đích đến đây là để rõ mối quan hệ giữa đàn ông mắt với .
" ăn, dùng bữa với nhé."
Nhìn thấu suy nghĩ của Lục Tranh, Sở Du Minh mỉm , dậy về phía bàn ăn, lắc chiếc chuông bàn, cửa phòng nhân viên phục vụ mở , ngay đó bàn bày đầy thức ăn.
Sở Du Minh vẻ là sống giản dị, tuy trong phòng riêng sang trọng như nhưng chỉ gọi ba món mặn một món canh, đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-486.html.]
"Chỉ hai chúng nên gọi ít thôi, nếu đủ chúng gọi thêm." Nói xong, Sở Du Minh tự tay múc cho Lục Tranh một bát canh đặt mặt .
Nhìn bát canh mặt, đối phương xem như con cháu trong nhà, Lục Tranh càng nhíu mày hơn.
"Chú hẹn gặp mặt rốt cuộc ý gì?"
"Ăn cơm , đói, ăn xong sẽ cho tất cả những gì ."
Ông giải quyết công việc cả ngày xong, kịp nghỉ ngơi vội vàng đến gặp Lục Tranh, phó thị trưởng Sở chút bất đắc dĩ Lục Tranh, mỉm bổ sung một câu.
"Mẹ từng với , một ngày ba bữa ăn đúng giờ, nếu sẽ đau dày."
Nghe đối phương , Lục Tranh sững , tuy đáp lời nhưng im lặng bưng bát canh đối phương múc cho lên uống.
Trong lúc ăn, Lục Tranh cũng quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
Rõ ràng đối phương xuất từ gia đình danh giá, cử chỉ ăn uống đều toát lên vẻ lịch sự, tao nhã, khiến khỏi nghĩ đến .
Bữa cơm kết thúc trong sự im lặng, khi ăn xong, Lục Tranh lạnh lùng Sở Du Minh.
"Bây giờ thể trả lời câu hỏi của chứ?"
"Ha ha, tính khác hẳn , nhưng giống Tiểu Tinh."
Sở Du Minh Lục Tranh nóng lòng câu trả lời, mỉm , nhưng ông cũng hiểu tại đối phương nôn nóng như , dù trai trẻ tìm bao nhiêu năm, sự thật cũng là điều dễ hiểu.
" quen mười bảy năm , khi đó cô là con gái nhà họ Sở, em trai cũng một tuổi. Lúc đó điều đến một ngôi làng gần nơi sống, vì một tình cờ, cứu , nên chúng quen , và quen đó trở thành tình bạn mười bảy năm..."
Nói , mặt Sở Du Minh lộ vẻ hoài niệm, giọng cũng trở nên dịu dàng.
"Mẹ luôn là một phụ nữ bụng, dịu dàng, nhưng lẽ chính sự bụng, dịu dàng đó khiến cô tổn thương. Mãi đến khi cha Sở qua đời, mới cô con gái ruột của họ, mà là họ nhặt về."