"Nói thật cho ! Mã gia là ai?!"
Lục Chấn Nam mặt mày âm trầm, chằm chằm Phương Ngọc Lan với ánh mắt sắc bén, giọng trầm thấp.
Phương Ngọc Lan thật sự ngờ Lục Chấn Nam hỏi bà như , bà sững , nhưng nhanh đó lấy bình tĩnh.
"Chấn Nam, em cũng Mã gia là ai. Em thật sự tại A Tranh vu oan em như , chúng sống cùng nhiều năm như , cũng rõ con và phận của em. Cho dù em chút tính toán riêng nhưng em cũng sẽ chuyện thương thiên hại lý!"
"Hơn nữa em sinh trong một gia đình công nhân bình thường, những em gặp, em quen trong cuộc sống, em căn bản tiếp xúc với nào! Càng tiếp xúc với bọn buôn ! Điểm rõ mà!"
"Cho dù, cho dù tin, cũng thể điều tra! Làm em thể quen Mã gia - tên buôn trong miệng A Tranh chứ!"
Nghe Phương Ngọc Lan tức giận biện giải cho , còn năng đầy lý lẽ như , một chút chột nào.
Hơn nữa bà còn đảo khách thành chủ chất vấn.
"Lục Chấn Nam! Anh nghi ngờ em! Anh nghi ngờ em ! Anh thật sự tin những lời con trai vu khống em, tin là em tìm bắt cóc Lâm Vãn Thu ! Anh thể nghi ngờ em như ! Em thật sự quá đau lòng!"
"Hai chúng sống với nhiều năm như , năm đó cũng em và Vãn Thu trở thành bạn như thế nào! Hơn nữa quan hệ của chúng em đến mức nào!"
"Điểm quan trọng nhất là cô còn ơn cứu mạng em, nếu năm đó cô cứu em, bỏ tiền tài trợ em học thì cha em thể đồng ý đón em từ nông thôn về, để em ở thành phố học, sinh sống chứ?"
"Những điều đều rõ ràng! Vãn Thu đối với em như , cô chính là ân nhân tái sinh của em, em thể những chuyện như lời con trai chứ?"
"Ai hại Vãn Thu chứ em thể nào hại cô !"
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-431.html.]
Nói xong, mặt Phương Ngọc Lan lộ vẻ đau khổ tột cùng, giọng đến khàn đặc: "Hơn nữa năm đó em , Vãn Thu thể mất tích, mà là xảy chuyện gì đó?"
"Là , Lục Chấn Nam, là chính thấy lá thư đó, thấy Vãn Thu cùng một đàn ông, chính cô bỏ trốn mà!"
"Ngay cả chuyện tình đầu của Vãn Thu cũng em chủ động mà là chất vấn em! Bây giờ nghi ngờ em, Lục Chấn Nam! Sao thể nghi ngờ em! Tất cả thể nghi ngờ em, chỉ là thể!"
Nghe Phương Ngọc Lan lóc t.h.ả.m thiết lên án , vẻ mặt âm trầm của Lục Chấn Nam cũng biến thành sững sờ.
, những lời Phương Ngọc Lan đều là sự thật.
Năm đó là chính ông xác nhận Lâm Vãn Thu bỏ trốn cùng khác.
Hơn nữa Phương Ngọc Lan đúng là Lâm Vãn Thu đưa về thành phố, cũng là Lâm Vãn Thu cho Phương Ngọc Lan một cuộc đời khác, cứu vớt bà , ai hại Lâm Vãn Thu cũng thể là Phương Ngọc Lan.
"Anh nghĩ năm đó em cưới là vì thích ? Không ! Em chỉ vì Vãn Thu, em thấy con của Vãn Thu khi mất mất cả cha cho nên cho nên em mới lựa chọn chấp nhận sai lầm mà cưới !"
"Tuy em ngờ thằng bé A Tranh vẫn luôn hiểu lầm em, coi em như kẻ thù. cả, chỉ cần em Vãn Thu danh nghĩa của nó, như cũng coi như giúp Vãn Thu giữ chỗ, bảo vệ cho nó."
"Ít nhất kế là em sẽ ngược đãi nó, bất kể nó ghét em thế nào, em đều sẽ chăm sóc cho nó."
"Cho nên... Để chăm sóc cho nó, em thể dùng bất kỳ thủ đoạn ác độc bẩn thỉu nào! Em bảo cháu gái em bỏ mảnh thủy tinh giày khác, bởi vì em hiểu chỉ cháu gái em mới tổn thương nó, chúng nó mới là xứng đôi nhất, tất cả những gì em chẳng qua đều là vì nó..."
Phương Ngọc Lan bụm mặt, nghẹn ngào nấc lên, thương tâm và tuyệt vọng vô cùng.