"Điều tra thì điều tra , cháu gái em là một cô gái xuất sắc. kể cả khi chúng là cha mai mối cho bọn chúng thì cũng đường hoàng, chứ kiểu lén lút tiết lộ danh tính ."
Lục Chấn Nam hừ lạnh một tiếng, mặc dù ông cũng nghĩ rằng Phương Tình Ngữ là một cô gái xuất sắc, nhưng cuối cùng vẫn xem con trai ông thích .
TBC
Đặc biệt là ông cũng lừa dối con trai trong chuyện .
"Ngọc Lan , nghĩ rằng nếu như nó phản cảm với em thì thực sự chúng nên mai mối cháu gái em và A Tranh, dù phận là cháu gái em cũng khó xử."
Nghe , khóe mắt Phương Ngọc Lan đỏ lên.
"Anh nghĩ em quản chuyện chung đại sự của con trai , nghĩ em mai mối cho nó ? Em, em còn vì ..."
"Em A Tranh vì em mà luôn ý kiến với nên mới về nhà. Tình cờ cháu gái em với em là con bé thích A Tranh."
"Em nghĩ nếu A Tranh thực sự thể ở bên cháu gái em, thì thù hận của nó đối với em cũng thể giảm bớt, lẽ sự khuyên bảo của cháu gái em, A Tranh cũng thể hiểu rằng trong chuyện của Vãn Thu ngày đó, hai chúng ..."
"Như ... Không hai cha con thể hòa ? Em cũng cần thấy một lén lút xem ảnh của A Tranh trong phòng việc nữa. Cũng cần mỗi khi khen A Tranh thế nào trong quân đội, thở dài vì nghĩ đến việc bây giờ nó thiết với ..."
Nói xong Phương Ngọc Lan rơi nước mắt, bà đầu như thể đang giận dỗi, còn Lục Chấn Nam nữa.
Sau khi những lời đầy cảm xúc và màn nước mắt đầm đìa của Phương Ngọc Lan, Lục Chấn Nam cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Ông ngờ rằng lý do Phương Ngọc Lan như là vì .
Lúc thấy Phương Ngọc Lan mặt , nước mắt rơi xuống, đau lòng, trong lòng ông cảm thấy áy náy.
"Ngọc Lan, xin , sai , em đừng nữa."
Lục Chấn Nam thở dài, vỗ nhẹ vai Phương Ngọc Lan, bất lực .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-360.html.]
"Bây giờ dù A Tranh cũng đồng ý đến đại học Thủ Đô huấn luyện viên quân sự , những chuyện , cứ để hai đứa trẻ tự quyết định."
"Duyên phận là thứ mai mối là . Để hai đứa trẻ tùy duyên , chúng cũng cần quản."
"Còn về chuyện em vì ... Haiz, đừng tạo cho quá nhiều áp lực. Giữa và A Tranh, dù cũng là cha của nó, chỉ cần nó tiến bộ, vẫn gọi một tiếng cha, mãn nguyện ."
Nói xong, Lục Chấn Nam tâm trạng nặng nề về phòng việc.
Ông ghế trong phòng, bức ảnh Lục Tranh mặc quân phục oai phong lẫm liệt, đôi mắt sắc bén xa xăm bàn việc, ngón tay ông nhẹ nhàng lau bụi khung ảnh.
Nhớ ngày sinh nhật của , lời buộc tội của con trai cả đối với ông .
Ông thở dài, cả khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.
"A Tranh... Là cha sai ... khi con , rõ ràng để một lá thư xin ... Khi bà , cũng thấy bà tự mang hành lý, chủ động theo một đàn ông..."
Nhớ chuyện vợ Lâm Vãn Thu mất tích năm đó, vẻ mệt mỏi trong mắt Lục Chấn Nam càng sâu đậm.
Vì chuyện đó gây cho ông cú sốc quá lớn nên ông nghĩ đến, càng suy nghĩ sâu.
con trai ông rằng, năm đó Lâm Vãn Thu bọn buôn bắt cóc...
ai can đảm lớn đến mức dám bắt cóc một phụ nữ sống trong khu nhà quân đội, còn là con dâu của một vị tư lệnh chỉ huy?
Và ai thể việc một cách hảo đến thế?
Bất chợt trong đầu Lục Chấn Nam hiện lên khuôn mặt của Phương Ngọc Lan.
Mặc dù con trai ông luôn rằng chuyện chắc chắn liên quan đến Phương Ngọc Lan nhưng Phương Ngọc Lan chỉ là một phụ nữ xuất bình thường thể bình thường hơn.