Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 488: Kẻ không an phận là Lâm Thúy Bình
    Cập nhật lúc: 2025-11-04 10:56:33
    Lượt xem: 0 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế là hai họ, ngay mặt ông Hoắc, diễn một vở kịch song hành.
Tống Thiển Thiển vẫn còn căng thẳng, năng đều chút trơn tru, nhưng vẫn thuộc lòng 'lời thoại': "Hồi nhỏ nhà sống gần công viên Cảnh Sơn, những ngôi nhà cũ ở đó lắm, tiếc là bây giờ còn nữa."
Tạ Vân Thư chống cằm cũng đang lời thoại: " cũng khá thích chỗ đó, đặc biệt tìm nhiều ảnh cũ, một trong đó hình như khi thành lập đất nước gọi là Đông Hoàng Ngõa Môn, ngôi nhà cũ đó quả thực ."
Hai họ kẻ hát hò, giọng to nhỏ, đủ để ông Hoắc và những cùng thấy.
Tống Thiển Thiển lén liếc ông Hoắc, khẽ ho khan một tiếng: "Thật ? Có thể cho xem ảnh ?"
Tạ Vân Thư lấy từ trong túi tấm ảnh chuẩn sẵn từ lâu, cố ý giơ cao hơn một chút: "Cậu xem , chính là tấm ."
Màn diễn của hai họ tuy vụng về nhưng hiệu quả.
Sự chú ý của ông Hoắc quả nhiên thu hút, một trong những đàn ông trẻ tuổi cùng, lẽ là trợ lý của ông, bước lên một bước lịch sự dùng tiếng Trung hỏi: "Xin chào, thể cho chúng mượn xem tấm ảnh ?"
Tạ Vân Thư và Tống Thiển Thiển trao đổi một ánh mắt vui mừng, vội vàng đưa tấm ảnh cho họ: "Đương nhiên là ."
Tấm ảnh hề dễ dàng, tư liệu của Trình Giang Nam điều tra rõ ràng hơn Tống Thiển Thiển, đó ghi rõ ông Hoắc hồi nhỏ sống gần Cảnh Sơn, tổ tiên của ông là quan lớn thời nhà Thanh, nhà ở sát ngay Đông Hoàng Ngõa Môn, thì phong cách kiến trúc ông yêu cầu phục dựng, chắc chắn cũng là như .
Ông Hoắc chằm chằm tấm ảnh lâu, một lúc ông đích dậy bước về phía Tạ Vân Thư: "Tiểu cô nương, tấm ảnh thể bán cho ?"
Tạ Vân Thư gương mặt đầy luyến tiếc: " sưu tầm nó lâu lắm !"
Ông Hoắc cô : "Sưu tầm lâu nhưng mang đến đây, cô gì?"
Phải chăng màn diễn của họ quá kém, đến mức ông Hoắc ngay?
Tạ Vân Thư tự phản tỉnh về diễn xuất của xoa xoa mũi, chút ngượng ngùng: "Ngài ?"
Ông Hoắc cũng tức giận, diễn xuất của hai cô gái trẻ quả thực cao siêu, ông chỉ tò mò họ tìm ông mục đích gì? Người tìm đến ông ít, nhưng đa đều là để bàn hợp tác, hai cô gái giống đối tác hợp tác.
Đã , kéo dài lê thê sẽ mất hết ý vị, Tạ Vân Thư đành thẳng thắn lấy bản thiết kế của : "Ông Hoắc, ngài xem thử bản thiết kế kiến trúc của công ty chúng ."
Lại thật là bàn hợp tác?
Ông Hoắc cho là đúng, nhưng tấm ảnh đó quả thực ông xúc động, nên ông liền tiếp nhận xem thử.
chỉ xem qua hai mắt, ông khỏi đỡ lấy kính: "Đây là…"
Tạ Vân Thư chỉ bản vẽ: "Khu dân cư Kiều bào nếu thiết kế theo phong cách , ngài xem thích ?"
Vân Vũ
Ông Hoắc gì, ánh mắt ông vẫn dán chặt bản thiết kế đó, xem một lúc theo phản xạ lật về : "Chỉ mỗi bản thôi ?"
"Đây là bản thiết kế tổng thể, những bản khác đang ở công ty chúng ." Tạ Vân Thư giải thích: "Nếu ông Hoắc thích, thể mang tất cả bản thiết kế ."
Bản thiết kế quả thực ông xúc động.
ông Hoắc vẫn lắc đầu: " và bên Kiến trúc viện đạt thỏa thuận hợp tác sơ bộ, hơn nữa cũng hiểu rõ về cô, hợp tác với một công ty quen ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-488-ke-khong-an-phan-la-lam-thuy-binh.html.]
Tống Thiển Thiển đúng lúc lên tiếng: "Ông Hoắc, ngài đại sư Tống Chương Nhiên ?"
"Tống Chương Nhiên?" Ánh mắt ông Hoắc quả nhiên sáng lên: "Cái đương nhiên là , nhưng giáo sư Tống hiện nay tham gia thiết kế nữa, và ông từng sẽ hợp tác với Kiến trúc viện."
Tống Thiển Thiển khẽ mỉm : " là cháu gái của giáo sư Tống, còn vị hiện là học trò duy nhất của giáo sư Tống."
Ông Hoắc kinh ngạc trong giây lát: "Thật ?"
"Đương nhiên." Tống Thiển Thiển liếc Tạ Vân Thư: "Bản thiết kế ngài cũng thể , tuyệt đối thua kém Kiến trúc viện, nhưng để dự án đầu tư của ngài hơn, tại mở một cuộc đấu thầu, cạnh tranh công bằng nhỉ?"
Ông Hoắc trầm ngâm giây lát, gì.
Tạ Vân Thư vô cùng căng thẳng, cô hít một thật sâu: "Ông Hoắc, chúng chỉ một cơ hội cạnh tranh công bằng, chỉ cần một suất tham dự cuộc đấu thầu, nếu lúc đó ngài vẫn chọn Kiến trúc viện, chúng còn gì để ."
Ông Hoắc hỏi: "Công ty các cô là doanh nghiệp tư nhân?"
Tạ Vân Thư gật đầu: " ."
Còn Kiến trúc viện thuộc cơ quan nhà nước, một doanh nghiệp tư nhân cạnh tranh với đơn vị nhà nước, dũng khí thật đáng nể.
Thêm đó sự hỗ trợ từ Tống Chương Nhiên, ông Hoắc cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy các cô hãy chờ thông báo về cuộc đấu thầu của chúng , lúc đó sẽ thông báo công khai, lẽ chỉ mỗi công ty các cô tham gia đấu thầu."
Hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Tạ Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, đưa tấm ảnh cho ông: "Ông Hoắc, cảm ơn ngài."
Ông Hoắc , cất kỹ tấm ảnh: "Hy vọng lúc đó bản thiết kế của cô sẽ phụ danh hiệu của giáo sư Tống."
Lúc rời khách sạn ngoại giao về, Tống Thiển Thiển lau mồ hôi trán: "Căng thẳng quá, lúc thi cuối kỳ còn sợ đến thế."
Tạ Vân Thư lo lắng: " chúng đem danh tiếng của giáo sư Tống , ?"
Tống Chương Nhiên hiện nay ít tham gia thiết kế, trừ những công trình kiến trúc cấp nhà nước, ông ở trạng thái ẩn dật, mà giờ hai họ đem mượn danh…
Tống Thiển Thiển khẽ: "Yên tâm , chỉ cần là chuyện gây khó dễ cho nhà họ Trình, ông tuyệt đối hai tay tán thành, thậm chí thể còn đích hắt đá giội thêm."
Tạ Vân Thư thực sự tò mò: "Rốt cuộc nhà họ Trình chuyện gì tày đình, mà cùng lúc chọc giận cả ông Thẩm và giáo sư Tống."
Tống Thiển Thiển hừ một tiếng: "Đâu chỉ ông họ, hình như giáo sư Lê cũng vô cùng ghét nhà họ Trình!"
Giáo sư Lê? Không thầy của Minh Thành ?
Tạ Vân Thư hiểu vì , đột nhiên cảm giác, ba vị lão nhân đều ghét nhà họ Trình như , lẽ liên quan đến Trương A bà…
Khách sạn mới ở Hải Thành cuối cùng cũng sửa sang gần xong, phong cách trang trí do Lâm Thúy Bình quyết định, bước cửa, khắp nơi đều toát lên một chữ: Đắt!
Còn các món ăn thì hầu như món nào cũng đều là tuyệt phẩm trong những tuyệt phẩm, yêu cầu của Lâm Thúy Bình đặc biệt cao, nếu bằng một đầu bếp khác, sợ rằng phát bực từ lâu, nhưng đúng là bếp trưởng là Tống Sơn Xuyên.
Tống Sơn Xuyên, lời Lâm Thúy Bình nhất, đừng là bực bội, thậm chí tăng ca đến mười giờ đêm cũng một lời oán trách, còn vì thể ở cùng Lâm Thúy Bình thêm chút nữa mà mong ngày nào cũng như .
Lâm Thúy Bình từ chỗ rung động nhẹ ban đầu, đến bây giờ, ngày càng thích Tống Sơn Xuyên, điểm thiếu sót duy nhất là quá nhút nhát.
Buổi tối, hai họ như thường lệ trong nhà bếp của khách sạn nghiên cứu các món ăn, cửa khép hờ, đầu chỉ sáng một ngọn đèn nhỏ, kẻ an phận là Lâm Thúy Bình…