Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 477: Một Lúc Sau Đừng Có Khóc
    Cập nhật lúc: 2025-11-04 10:56:22
    Lượt xem: 0 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rõ ràng Trình Giang Nam vẫn còn tính là một ngư phu tạm đủ tiêu chuẩn, dự án khai phá cũng vội, ít nhất hai ngày trôi qua vẫn ý định thúc giục Tạ Vân Thư.
Chuyến bay của Thẩm Tô Bạch đến hơn mười giờ tối, lúc về đến nhà, Tạ Vân Thư đang ở trong bếp hầm canh.
Ánh đèn ấm áp tràn qua khung cửa sổ, nóng bốc lên nghi ngút, Tạ Vân Thư lẽ mới tắm xong, đuôi tóc vẫn còn ướt sũng, cô thấy động tĩnh liền : "Anh về , mệt ? Đi rửa tay , cơm sắp xong ."
Thẩm Tô Bạch nửa dựa khung cửa, mặt vẫn phảng phất nét mệt mỏi, tay thuận tay giật giật cà vạt: "Em cũng ăn cơm ? Không bảo cần đợi ?"
Tạ Vân Thư liếc mắt sang: " ăn cơm cùng chồng ?"
Cô gần như từng lời ngọt ngào, cũng ít khi nũng, nhưng đôi khi những lời thẳng thừng khiến thể chịu nổi.
Thẩm Tô Bạch khẽ thở dài, cởi áo khoác ngoài ném lên sofa: "Để , em nghỉ ."
Tạ Vân Thư phụt một tiếng: "Bắt một máy bay bảy tám tiếng về đến nhà là nấu cơm ngay, là vợ đủ tiêu chuẩn đến mức nào? Thẩm Tô Bạch, như thể ngược đãi , đối với …"
Những lời còn kịp hết chặn trong cổ họng.
Chiếc muôi canh trong tay rơi tõm nồi, Thẩm Tô Bạch ôm lấy eo cô xoay một vòng, bế cô xa khỏi bếp, ép chặt tường.
Tạ Vân Thư ngẩng đầu , hàng lông mi dài toát lên vẻ giễu cợt: "Tiểu Bạch, em khuyên nhất hãy ăn no , nhỡ chân mềm nhũn thì, ừm…"
Thẩm Tô Bạch dùng môi mân mê khóe miệng cô, hôn thật lâu mới buông , tay an phận luồn bên trong vạt áo: "Vợ , kết hôn lâu như mà em vẫn hiểu sâu sắc về thể lực của ."
Anh xong liền bế Tạ Vân Thư lên định bước phòng ngủ.
Tạ Vân Thư hề vội vàng, kéo nhẹ cà vạt của , chớp mắt với vẻ ngây thơ: " em thực sự vẫn ăn cơm, bụng đói lắm , còn chút sức lực nào ."
Thẩm Tô Bạch sững , khúc khích: "Hóa là vợ sợ chân mềm."
Bữa cơm quá cầu kỳ, một đĩa rau xanh, hai cái đùi gà kho, một tô canh bí đao nấu tôm khô.
Tạ Vân Thư gắp đùi gà cho , đột nhiên nhắc chuyện cũ: "Hồi đó mang cơm đến công trường, em bụng gắp cho cái đùi gà, còn vu oán là em nịnh hót !"
Lúc đó rõ ràng cô chân thành cảm ơn , đồ đàn ông hư điều!
Thẩm Tô Bạch mím môi, lập tức chuyển chủ đề: "Vợ , mang quà từ Bành Thành về cho em đấy."
Tạ Vân Thư quả nhiên dẫn dắt: "Quà gì ?"
Thẩm Tô Bạch gắp rau cho cô: "Ăn cơm xong đưa cho em, là một sợi dây chuyền ngọc trai, em đeo chắc chắn sẽ ."
"Dây chuyền ngọc trai?" Ánh mắt Tạ Vân Thư lóe lên, thực bình thường cô ít đeo trang sức, lúc kết hôn, Thẩm Tô Bạch mua cho cô dây chuyền vàng và vòng tay vàng, nhưng cô cảm thấy đeo quá phô trương nên cất ngăn kéo.
con gái thì ai mà thích những thứ trang sức như , dây chuyền ngọc trai đương nhiên cô cũng thích.
Thẩm Tô Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên Mạnh kinh nghiệm, ở Bành Thành suốt thời gian dài như , lúc chuẩn về thực sự nghĩ đến chuyện mua quà cho Tạ Vân Thư. Một là do trong nhà truyền thống , cũng quá lãng mạn, hai là do thời gian vội vã, bản cũng từng qua mấy tòa nhà bách hóa do Hồng Kông mở.
Vẫn là Mạnh Dật Ninh nhắc nhở : "Tô Bạch, theo kinh nghiệm nhiều năm của , phụ nữ kết hôn mười thì hết chín thích lôi chuyện cũ . Trước đây lúc mới quen Vân Thư, ít giận dữ với cô đúng ? Nghe , mua nhiều đồ trang sức để dành, lúc nào cũng thể thoát nạn!"
Lúc đó Thẩm Tô Bạch vẫn nghĩ đến phương diện , lý do mua dây chuyền ngọc trai thực cũng chỉ đơn giản vì cảm thấy Vân Thư đeo chắc chắn sẽ .
Tạ Vân Thư trong lòng nghĩ đủ thứ, lôi chuyện cũ nữa mà bắt đầu thảo luận chuyện của Trình Giang Nam: "Hai ngày nay em và Thiển Thiển nhờ tìm hiểu về công trình mà Trình Giang Nam nhắc đến, đó là bất động sản do Kiều bào đầu tư, chuẩn tìm Viện Thiết kế Kiến trúc để bản vẽ thiết kế, và ủy thác công trình cho họ."
Thẩm Tô Bạch thấy tên Viện Thiết kế Kiến trúc, liền khẽ chép miệng: "Trình Chiếu Huy càng ngày càng lên hương , chỉ là một nhà thiết kế mà cũng dám vươn tay công trình!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-477-mot-luc-sau-dung-co-khoc.html.]
Dầu mỡ trong bình thường căn bản tưởng tượng nổi là dày đến mức nào!
Nhà họ Trình tuy còn phong quang như xưa, nhưng trong ngành xây dựng Bắc Kinh hiện tại quả thực độc chiếm ngôi đầu, Tống Chương Nhiên tuổi cao, hơn nữa ông chỉ phụ trách thiết kế, công trình, mấy đứa con nhà họ Tống ngoài Tống Thiển Thiển , ai kế thừa nghiệp của ông.
Nhà họ Thẩm hoạt động trong quân chính, đương nhiên càng thể vươn tay ngành xây dựng, đây cũng là lý do sự kiện đó nhà họ Trình vẫn thể dậy như chuyện gì.
Thực hai năm nay Trình Giang Nam gần như từng lộ diện, Thẩm Tô Bạch cũng từng để mắt, tuy rằng ông nội ghét nhà họ Thẩm, nhưng nguyên nhân cụ thể cũng rõ, chỉ giống như Tống Chương Nhiên, là ân oán cá nhân, nên cũng lười động thủ.
Bây giờ thì khác , Trình Giang Nam tự tìm đến chỗ c.h.ế.t, còn nhắm vợ , thì dẹp nát nhà họ Trình!
Tạ Vân Thư chậm rãi xúc một thìa cơm: "Vậy nên, xem rốt cuộc em cách nào để từ tay Trình Giang Nam giành lấy miếng mồi ?"
Vợ đúng là dám nghĩ, thực sự thích!
Thẩm Tô Bạch ăn nốt chỗ cơm còn , vượt qua bàn trực tiếp vác lên vai về phía phòng ngủ: "Lên giường chúng từ từ nghiên cứu."
"Thẩm Tô Bạch!"
"Gọi chồng ."
"Tiểu Bạch!"
"Ừ, một lúc nữa đừng ."
Vân Vũ
Sáng hôm , Tạ Vân Thư vui mừng nhận hai quầng mắt sưng húp giống hệt Lý Sở Sở, cô giường đá một cước đàn ông bên cạnh: "Bày đặt đủ thì ngoài mua đồ ăn , tối qua no ."
Lúc Thẩm Tô Bạch là lời nhất, vốn dĩ chiều cô, khi thỏa mãn càng trăm phương ngàn kế, lập tức bò dậy khỏi giường, để trần mặc áo sơ mi: "Em ăn gì? Tào phớ canh bún cay? Quẩy bánh bao nhỏ? Em ngủ thêm một lúc nữa , nhiều nhất hai mươi phút nữa sẽ về."
Tạ Vân Thư uể oải: "Anh tự quyết định ."
Đêm qua cô chỉ ngủ mấy tiếng, rõ ràng là thảo luận cách đối phó với Trình Giang Nam, kết quả đàn ông chỉ chăm chăm đối phó với cô, bây giờ hai chân cô đều run rẩy. Chẳng qua chỉ một tháng gặp thôi mà, cần như gã sư thầy nhịn đói nửa năm ?
Tiếng đóng cửa vang lên từ bên ngoài, Tạ Vân Thư mệt đến mức chịu nổi, mơ màng chìm giấc ngủ.
ngủ bao lâu, cô tiếng gõ cửa bên ngoài đ.á.n.h thức: "Tạ Vân Thư, mở cửa cho !"
Là giọng của Lý Sở Sở.
Tạ Vân Thư bực bội trùm chăn kín đầu, nhắm mắt , thực sự để ý đến vị nhị thiếu gia phu nhân , nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bò dậy mặc quần áo.
Với cái kiểu gọi cửa như thế của cô , một lúc nữa hàng xóm sẽ đến khiếu nại mất.
Hôm nay Lý Sở Sở mặc một chiếc áo khoác gió màu trắng, đúng là xinh lộng lẫy, cô thấy Tạ Vân Thư liền nhét lòng cô một bộ quần áo: "Áo khoác gió thịnh hành nhất năm nay, chị dâu và em mỗi một cái!"
Tạ Vân Thư hít một thật sâu: "Nhị tẩu, cô đến gõ cửa sớm như chỉ để đưa quần áo cho thôi ?"
Lý Sở Sở tức giận: "Chiếc áo khoác gió giá hơn bảy mươi tệ, là hàng hiệu đoàn văn công chúng nhờ mang về từ phía Hồng Kông, bụng mang đến cho em, em đến cả một nụ cũng cho ? Hơn nữa bây giờ hơn chín giờ , đến một chút nào cũng sớm!"
Tạ Vân Thư nhíu mày: "Muộn như ?"
Cô còn tưởng mới bảy giờ! Đều tại Thẩm Tô Bạch!