Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 453: Đàn ông nhà họ Thẩm bày trò khổ người thật lắm chiêu
    Cập nhật lúc: 2025-11-04 10:54:20
    Lượt xem: 0 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm giao thừa năm 1988, Lý Sở Sở từ sớm đến đài truyền hình chuẩn cho tiết mục biểu diễn, Thi Thi ở trong sân biệt thự quân khu.
Trần Tĩnh Tuyết rửa tay xong liền gọi mấy đứa trẻ phụ gói bánh chẻ: "Cháu và tiểu thẩm thẩm sẽ cán bột, các cháu phụ trách gói nhé."
Thẩm Văn Bá và Thẩm Tô Bạch thì trong bếp đang cơm tất niên, đương nhiên thể chỉ ăn bánh chẻ , món mặn lẫn món chay, hơn nữa gà vịt cá thịt đều thể thiếu.
Tư lệnh Thẩm tivi xem chương trình thời sự, chiếc tivi màu nhà ông cũng ngập tràn một màu đỏ rực, ông cảm thán một câu: "Bây giờ cuộc sống của bách tính khấm khá hơn nhiều ."
Thanh Liên từ tay Tạ Vân Thư nhận lấy cây cán bột: "Con và Tiểu Bạch lát nữa sẽ xem liên hoan tối giao thừa đó , chuẩn nhanh chóng !"
Sân biệt thự quân khu cách đài truyền hình gần, chỉ mười mấy phút bộ, Tạ Vân Thư lấy cây cán bột: "Mẹ, gấp , con cán bột nhanh lắm, thể ăn cơm sớm một chút."
Liên hoan tối giao thừa đến hơn 8 giờ tối mới bắt đầu, còn tiết mục của Lý Sở Sở thì đến hơn 9 giờ mới biểu diễn, thời gian vẫn còn dư dả.
Nhà họ Thẩm tuy quyền thế lớn, nhưng gia quy , đạo lý chỉ để con dâu bếp, cùng nấu nướng, bên chương trình thời sự kết thúc thì bánh chẻ cũng chín tới.
Trần Tĩnh Tuyết xúc bánh chẻ cho Tạ Vân Thư: "Hai ăn nhanh , đừng để muộn mất buổi xem liên hoan tối, ở nhà chúng còn thể thấy hai tivi nữa!"
Thi Thi phồng má: "Trên tivi , là tiên nữ hoa sen!"
Đối với việc thể tận đài truyền hình xem trực tiếp liên hoan tối, Tạ Vân Thư vẫn hào hứng, cô nhanh chóng xúc vài miếng bánh chẻ, ăn thêm vài đũa rau, lén lấy mũi chân đá bắp chân Thẩm Tô Bạch, hiệu bảo ăn nhanh lên.
Thẩm Tô Bạch liếc đồng hồ, thong thả ăn hết bánh chẻ trong bát: "Lát nữa sẽ dẫn em đường tắt."
Từ hẻm nhỏ phía sân biệt thự quân khu đạp xe xuyên qua, đến mười phút, Tạ Vân Thư ở hàng ghế khán giả phía sân khấu liên hoan tối.
Vân Vũ
Cô cảm thán một câu: "Nhà cách đài truyền hình gần thật đấy?"
Thẩm Tô Bạch sửa cô: "Là nhà chúng ."
Mỗi dịp trong năm, dường như ngầm định chuyện vui, hài lòng đều sẽ trôi qua, hầu như khuôn mặt mỗi đều nở nụ , dù quen quen gặp mặt đều gật đầu chào, đều một câu chúc mừng năm mới.
Người Bắc Kinh nhiệt tình, Tạ Vân Thư xuống lâu, chào hỏi xung quanh một lượt, còn ít quen Thẩm Tô Bạch đưa mắt về phía , kết hợp với giai điệu vui tươi sân khấu, khiến tâm trạng con càng thêm phấn chấn.
Liên hoan tối , nhưng Tạ Vân Thư vẫn kiên trì đến cuối cùng, đến hơn 10 giờ tối thì mắt cô díp .
Thẩm Tô Bạch áp sát vai gần hỏi khẽ: "Muốn về ?"
Tạ Vân Thư vội vã tỉnh táo : "Không đợi nhị tẩu nữa ?"
Tiết mục của Lý Sở Sở biểu diễn xong, nhưng vẫn đợi ở hậu trường tẩy trang, cùng những sắp xếp khác, thể nhanh như .
Thẩm Tô Bạch mỉm : "Nhị ca đến, cần chúng nữa."
"Nhị ca về ?" Mắt Tạ Vân Thư mở to hơn một chút: "Sao kịp về đúng đêm giao thừa ?"
Thẩm Tô Bạch nắm lấy cổ tay cô, khom kéo từ phía , đợi khỏi khu vực khán giả mới giải thích một câu: "Nhiệm vụ của bọn họ vốn dự định kết thúc hôm nay, ngày mai mới về, nhưng nhị ca đón xe về sớm."
Về sớm để gì, đương nhiên là để 'xử lý' Lý Sở Sở...
Cuối cùng Lý Sở Sở cũng khỏi hậu trường liên hoan tối, tìm mãi mà thấy bóng dáng Tạ Vân Thư và Thẩm Tô Bạch , cô chút thất vọng, lẽ Tạ Vân Thư vẫn còn giận ư, đưa vé cho cô mà đợi !
Dù là đêm giao thừa, nhưng trễ thế để một về, sợ gặp nguy hiểm ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-453-dan-ong-nha-ho-tham-bay-tro-kho-nguoi-that-lam-chieu.html.]
Lý Sở Sở hít hít mũi, định xem xe nào để , đ.â.m sầm một bộ n.g.ự.c quen thuộc, ngẩng đầu lên là khuôn mặt hầm hầm giận dữ của Thẩm Vũ Phi.
Cô kinh ngạc mừng rỡ: "Anh về ?"
Thẩm Vũ Phi gì, vác bổng lên : "Về để xử lý em!"
Lý Sở Sỗ suýt nữa thét lên: "Thẩm Vũ Phi, em xin với Tạ Vân Thư , em sai còn ? Anh thả em xuống!"
"Tối nay Thi Thi ngủ ở nhà bà nội." Đôi cánh tay của Thẩm Vũ Phi như cái kìm sắt: "Có gì để thì lên giường với lão tử, cho rõ xem lão tử lúc nào chê em chỉ sinh một đứa con gái!"
Lý Sở Sở , vội vàng mềm giọng van xin: "Em sai còn , nếu dám bắt nạt em, ngày mai em sẽ về nhà đẻ."
"Ngày mai em bước xuống giường hãy ..."
Đêm giao thừa, nhất mực cầu xin tha thứ vắt kiệt sức, cũng bắt đầu với thế lực ngang ngửa, nhưng dần dần lâm thế hạ phong.
Trong chăn ấm nóng hổi, Thẩm Tô Bạch hai tay đỡ lấy eo Tạ Vân Thư, giọng khàn: "Vợ ơi, đồ trong ngăn kéo."
"Không cần!" Về đến nhà, Tạ Vân Thư thấy tinh thần sảng khoái, mái tóc dài của cô xõa gáy, cúi xuống khẽ: "Thẩm Tô Bạch, thử cảm giác thứ đó ?"
Thẩm Tô Bạch chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên lật ngược thế chủ động: "Đừng hối hận."
Mùng một Tết đều dậy sớm chúc Tết, nhà cả đến sớm nhất, hơn 6 giờ sáng trời còn sáng hẳn, dẫn hai con trai đến sân biệt thự quân khu.
Tạ Vân Thư và Thẩm Tô Bạch đến muộn hơn một chút, nhưng cũng kịp đến 7 giờ, dù Tạ Vân Thư ngáp liên tục, nhưng thấy tiếng pháo nổ ngớt bên ngoài cũng nhanh chóng tỉnh táo . Năm ngoái bán cơm hộp, ngày nào cũng dậy từ hơn 5 giờ sáng, thể lực của cô còn khá để chịu đựng.
Chỉ Lý Sở Sở mãi đến 7 giờ rưỡi vẫn thấy bóng dáng...
Tô Thanh Liên trấn tĩnh tự nhiên: "Không cần quản bọn họ, chúng ăn cơm xong chúc Tết."
Tạ Vân Thư khẽ hỏi Thẩm Tô Bạch: "Hai họ đ.á.n.h chứ?"
Thẩm Tô Bạch trả lời cô chắc chắn: "Chắc chắn là đ.á.n.h ."
Tạ Vân Thư: "..."
Mãi cho đến khi họ chúc Tết xong trở về, Lý Sở Sở mới bước với trang phục bịt kín mít, cô dùng khăn choàng che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt sưng húp vì , thấy Tạ Vân Thư liền một cách tự nhiên.
Nhìn Thẩm Vũ Phi, mặt đen như cái chảo, trông như vẫn hết giận.
Trừ Tạ Vân Thư , cả nhà dường như quá quen với cảnh , ngay cả chị dâu Trần Tĩnh Tuyết - thường quan tâm Lý Sở Sở nhất, cũng như thấy đôi mắt sưng húp của Lý Sở Sở.
bất kể mặt Thẩm Vũ Phi đen thế nào, lúc ăn trưa, thái độ của với Lý Sở Sở giống như vẫn còn giận, đơn giản là kiểu giặt đồ lót với khuôn mặt lạnh lùng điển hình...
Trần Tĩnh Tuyết lén với cô: "Không cần quản , bọn họ vốn dĩ như , chỉ là nhị để tức quá, Sở Sở cũng thực sự đáng dạy dỗ."
Tạ Vân Thư mím môi: "Anh thực sự tay chứ?"
Trần Tĩnh Tuyết cô với ánh mắt kỳ lạ, ngập ngừng , cuối cùng hắng giọng một tiếng: "Không kiểu tay đó."
Tạ Vân Thư lập tức hiểu , khuôn mặt xinh lập tức đỏ ửng, ngừng liếc Lý Sở Sở - dù đang ăn cơm cũng quên bịt kín mít, trong lòng thở dài một câu, đàn ông nhà họ Thẩm bày trò khổ thật lắm chiêu...