Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 437 + 438: Gia tộc họ Trình rốt cuộc là người như thế nào?

Cập nhật lúc: 2025-11-03 07:55:45
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Oánh xác thực cũng thời gian để điện thoại do Lý Sở Sở gọi đến.

Khoảng hơn 2 giờ chiều, Tạ Vân Thư đón Lý Thắng Lợi và Cường Tử, cùng bảy tám công nhân họ mang theo đến việc. Vừa thấy cô, đồng thanh hô to một tiếng "Chủ tịch Tạ".

Khiến nhiều ở ga tàu đều đưa mắt cô.

Mặt Tạ Vân Thư đỏ bừng vì hổ: "Lý ca, gọi tên ."

" gọi tên thì , bọn họ thì ." Lần Lý Thắng Lợi thuận lợi đòi tiền về, càng khẳng định vị chủ tịch Tạ Vân Thư , tàu tuyên bố rõ, công ty xây dựng Hải An do chủ tịch Tạ nắm quyền, ai mà lời Tạ Vân Thư, lập tức thu xếp đồ đạc rời , tình cảm gì để .

, mặc dù trong lòng ngạc nhiên khi thấy Tạ Vân Thư chỉ là một phụ nữ trẻ tuổi, nhưng tất cả đều công nhận vị chủ tịch . Rốt cuộc, bất kể là đàn ông phụ nữ, thể dẫn dắt họ kiếm tiền mới là ông chủ .

Tạ Vân Thư dẫn những thẳng đến tìm Giang Oánh, ngay chiều hôm đó bắt đầu chuẩn nguyên vật liệu và bắt tay việc. Trước năm mới vẫn còn thể hơn mười ngày, căn cứ theo mức lương Lý Thắng Lợi thương lượng, họ vẫn thể kiếm thêm hơn một trăm tệ, trừ chi phí , ăn uống, về nhà vẫn thể đón một cái Tết no đủ.

Họ đều lên kế hoạch, mang về một trăm tệ ăn Tết, mua quần áo mới cho vợ con, cha già, tiền còn mua mười cân thịt ba chỉ, như cái Tết mới gọi là hương vị.

Một trăm tệ đối với giàu chỉ là tiền một bữa ăn, nhưng đối với những lao động chân tay như họ, đó là bộ chi phí cho cái Tết của cả gia đình.

, Tạ Vân Thư bao giờ khấu trừ tiền lương, ngay từ khi bắt đầu việc đặt quy tắc, chỉ cần sẵn sàng sức, cô sẽ cắt xén một xu lương của họ. Chỉ riêng điểm khiến bảy tám đàn ông cảm động thôi. Họ xa, đừng đến chuyện chủ khấu lương, đến cuối cùng thể đòi bao nhiêu tiền còn chắc.

Công việc công trường mệt nhọc bẩn, nhưng xác thực là kiếm tiền. Vào thời điểm mức lương trung bình chỉ một trăm tệ, họ mỗi ngày thể nhận mức lương cao là sáu bảy tệ. Làm việc ở Bắc Kinh , lương càng cao.

Mức lương Tạ Vân Thư đưa là chín tệ một ngày, chỗ ở nhưng tự giải quyết vấn đề ăn uống.

Giang Oánh những công nhân đang việc hăng say, chép miệng: "Cô trả lương cao như , sợ lỗ ?"

Tạ Vân Thư : "Chị Giang, công nhân trong xưởng may của chị lương cũng cao mà, chị sợ lỗ ?"

Vân Vũ

Đừng xem nhà máy dệt may của Giang Oánh là doanh nghiệp tư nhân, nhưng đãi ngộ còn hơn cả doanh nghiệp quốc doanh, bao nhiêu chen chân . Nếu cô kiếm thêm một chút, chỉ cần tùy tiện bóc lột một chút tiền lương của công nhân, là một khoản nhỏ.

Giang Oánh khẽ mỉm : "Tiền bạc, dựa kiếm chứ dựa bóc lột."

Thảo nào cô thể doanh nghiệp tư nhân giỏi đến !

Tạ Vân Thư đưa tay : "Chị Giang, hợp tác vui vẻ."

Giang Oánh ha hả: "Đừng vội, theo phim , dựa bộ phim tài liệu để bán quần áo đấy! À, cô cơ hội thể dẫn thầy giáo, bạn bè, em trai gì đó đến nhà máy tham quan một chút, chắc chắn sẽ tiếp đón tử tế."

thương nhân nào gian xảo!

Tạ Vân Thư bật , quả thật cô lúc nào nghĩ đến việc quảng cáo! Tuy nhiên, cô thực sự học nhiều từ Giang Oánh, mặc dù bản về xây dựng, nhưng bất động sản, thì đầu cuối cùng vẫn là bán hàng.

Chỉ cần liên quan đến bán hàng, thì thể tách rời khỏi quảng cáo truyền thông...

Giang Oánh truyền đạt kinh nghiệm cho cô: "Vân Thư, chị cho em , điều quan trọng nhất chính là mặt dày."

Tạ Vân Thư: "..."

Tốt, cô học !

Mãi đến hơn 6 giờ tối, Giang Oánh mới cùng Tạ Vân Thư trở về văn phòng của : "Chỗ chị cũng nhà ăn, của em đến đây ăn thì mua phiếu ăn là , giá đắt, khẩu vị cũng tạm ."

Kỳ thực Giang Oánh thể từ chối cho công nhân đến nhà ăn, nhưng cô vẫn mở lòng.

Tạ Vân Thư mặt công nhân cảm ơn cô: "Chị Giang, chị yên tâm về chất lượng công việc, em chắc chắn sẽ thật ."

Hai đang chuyện thì cô gái ở văn phòng bên ngoài bước tìm Giang Oánh ký tên, đó nhắc khéo: "Có một hướng dẫn viên của Đoàn Văn công tên là Lý Sở Sở, liên tục gọi điện thoại tìm chị, việc nhờ chị giúp đỡ."

"Đoàn Văn công?" Giang Oánh nhíu mày: "Có là việc gì ?"

Cô gái suy nghĩ một chút: "Hình như là quần áo hỏng, tìm chúng sửa."

Giang Oánh ừm một tiếng: "Lần gọi điện , em khéo léo từ chối là , chúng nhận loại công việc ."

Một doanh nghiệp lớn như , thể sửa quần áo cho cá nhân? Họ thương hiệu, tương lai còn thị trường quốc tế cạnh tranh, loại việc chắc chắn sẽ nhận.

Cô gái rõ ràng cũng kết quả , gật đầu bước ngoài.

Tạ Vân Thư trầm ngâm suy nghĩ, cô trang phục múa của Lý Sở Sở hỏng, trưa hôm nay ở nhà họ Thẩm, vì chuyện còn t.h.ả.m thiết.

"Chỗ chị thợ thêu hai mặt ?"

"Đương nhiên là ."

Giang Oánh nhẹ: "Cửa hàng chuyên thiết kế của ở Hồng Kông là chuyên nhận đặt may, gần như tất cả những thợ thêu hai mặt giỏi nhất quốc đều ở chỗ ."

Thảo nào!

Tạ Vân Thư khẽ mỉm , tiếp tục nữa, mà cầm túi xách lên chào từ biệt: "Chị Giang, chị bận , việc gì chị thể trực tiếp tìm quản lý Lý của chúng , phụ trách công tác quản lý những công nhân ."

Lý Sở Sở tìm Giang Oánh giúp đỡ, thì liên quan gì đến cô chứ?

Lại một ngày trôi qua, Tạ Vân Thư thăm đại sư Tống Chương Nhiên, trong thư phòng của ông giảng suốt cả ngày, còn hiếu thuận nấu bữa trưa cho ông lão.

Tống Chương Nhiên uống một ngụm canh sườn: "A Bà của cháu một ở Hải Thành đón Tết ?"

"Có Niệm Bằng ở cùng, cháu và hàng xóm ở khu nhà ống, bên đó đón Tết náo nhiệt." Tạ Vân Thư quá, mặc dù trong khu nhà ống ai nấy đều suy nghĩ riêng, những kẻ nhiều chuyện đáng ghét, nhưng đa phần trong lòng vẫn lương thiện.

Đặc biệt là dịp Tết, dù bình thường ưa , cũng thích tụ tập thăm nom , chúc Tết, khí Tết là náo nhiệt.

Tống Chương Nhiên : "Thảo nào Thục Hàm bao nhiêu năm nay chẳng bao giờ nghĩ đến việc trở về Bắc Kinh."

Về chuyện của A Bà họ Trương, Tạ Vân Thư vô cùng tò mò, nhưng cô chỉ hỏi thêm một câu: "Giáo sư Tống, bắt nạt A Bà cháu ?"

Tống Chương Nhiên phủ nhận, nhưng ông nếu chuyện với Tạ Vân Thư, để Thục Hàm chắc chắn sẽ giận dữ với ông. Rốt cuộc, đám cưới của đứa con gái , ông , Thục Hàm coi Tạ Vân Thư như cháu gái ruột để yêu thương.

"Dù thì cháu gặp nhà họ Trình, đừng tỏ thái độ với họ là ."

Nói đến đều là do phận sắp đặt, ai thể ngờ Tạ Vân Thư kết hôn với nhà họ Thẩm, còn trong ngành xây dựng? Dù ông thì ? Nhà họ Thẩm và nhà họ Trình hiện giờ là đối thủ đội trời chung, tranh giành quyền lực cũng , tranh giành ăn cũng .

Sớm muộn gì cũng sẽ đối đầu...

Tạ Vân Thư khắc sâu hai chữ "Trình gia" trong lòng, chuẩn về tìm Thẩm Tô Bạch hỏi thăm một chút, gia tộc họ Trình rốt cuộc là như thế nào?

 Chương 438

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-437-438-gia-toc-ho-trinh-rot-cuoc-la-nguoi-nhu-the-nao.html.]

Lý Sở Sở sắp phát điên thật , cô liên tục mắc khi tập luyện vũ đạo, khiến những khác trong đoàn cô bằng ánh mắt khác lạ.

Đến trưa, cô tùy tiện mua một cái bánh bao ở căng tin, đến buồng điện thoại công cộng bên ngoài để tiếp tục liên lạc với Giang Oánh, đầu dây bên cô gái nhỏ trả lời cô một câu: "Giang tổng của chúng quen cô."

Lý Sở Sở thực sự hết cách, cô buột miệng tên Tạ Vân Thư: " là chị dâu thứ hai của Tạ Vân Thư!"

"Tạ bà chủ?" Cô gái nhỏ đương nhiên cũng tên Tạ Vân Thư, cô từng quảng cáo cho công ty họ, hơn nữa hiện tại còn đang phụ trách công trình xây dựng mở rộng nhà máy, và quan hệ bạn bè tồi với Giang tổng.

Tuy nhiên, cô gái nhỏ Giang tổng ghét nhất việc lợi dụng quan hệ quen, nên vẫn từ chối: "Cô nên bảo Tạ bà chủ trực tiếp liên hệ với Giang tổng thì hơn."

Lý Sở Sở thất vọng, lẽ nào cô nhất định cầu xin Tạ Vân Thư mới ?

thể cầu xin cô , nhưng những chuyện xảy đây, Tạ Vân Thư thể giúp cô?

"Chị dâu thứ hai!"

Vừa bước khỏi buồng điện thoại, Lý Sở Sở thấy một giọng vô cùng chói tai, cô đột nhiên bước nhanh hai bước, bịt tai : "Không thấy, thấy..."

Triệu Ngọc Kiều chịu buông tha cô, tiến lên một bước túm chặt lấy cô: "Hôm qua đến Đoàn Văn Công họ cho , chị với họ , là em chồng chị..."

" chị dâu cô, cô cũng em chồng !" Lý Sở Sở đẩy cô , tiếc là Triệu Ngọc Kiều khỏe hơn cô, túm chặt buông: " mặc kệ, chị cũng giống như họ, coi thường chúng ?"

Giọng cô to the thé, bất chấp đang ở ngoài đường liền ầm lên: "Người nhà họ Thẩm các thế chứ!"

Lý Sở Sở đau đầu nứt: "Cô ầm ĩ lên gì, hỏng quần áo của , còn tìm cô tính sổ, cô thế mà còn dám đến Đoàn Văn Công!"

Đáng tiếc, Triệu Ngọc Kiều chính là đồ lì lợm, cô căn bản coi như thấy: "Chị còn bảo coi thường , cái váy đó rách chút xíu, may là xong ! là phí công chị là chị dâu thứ hai của , một bộ quần áo thôi mà đến cả cũng nhận!"

"Mọi đến phân xử giúp , đời loại chị dâu nào như thế ... Anh trai còn là ở rể nhà họ đấy!"

Hai cô gái giằng co bên lề đường, Triệu Ngọc Kiều chỉ thiếu nước lăn đất, đáy mắt cô đầy vẻ đắc ý khi Lý Sở Sở, cô tin cô sẽ chịu dẫn đến Đoàn Văn Công!

Trong lòng cô rõ ràng, mấy 'cô tiểu thư thành phố' đều sĩ diện, Lý Sở Sở dám đ.á.n.h với ngoài đường, vả cô cũng đ.á.n.h !

Người xem càng lúc càng đông, Triệu Ngọc Kiều cứ một câu một câu ' nhà họ Thẩm', Lý Sở Sở sắp tức đến : "Cô mau im miệng!"

"Vậy chị dẫn đến Đoàn Văn Công !" Triệu Ngọc Kiều đắc ý điều kiện với cô: "Nếu sẽ tiếp tục kêu to! Còn nữa chị giới thiệu đồng chí Phó nhỏ đối tượng cho , để ngày nào cũng chạy đến Đoàn Văn Công nữa!"

Xem đến lúc đó ai là mất mặt!

Lý Sở Sở thể giới thiệu đồng chí Phó cho loại , nhà họ Phó còn mắng cô ch**t mới lạ! cứ ầm ĩ ngoài đường thế , cô và cả nhà họ Thẩm mất mặt!

Bây giờ Lý Sở Sở hối hận chỉ một chút, mà quả thực là ruột gan cô đều nát !

"Được , cô buông tay , sẽ dẫn cô đến Đoàn Văn Công!" Lý Sở Sở đành thỏa hiệp , thầm cầu nguyện đồng chí Phó nhỏ trong đoàn, nếu hôm nay cô đắc tội nữa.

Triệu Ngọc Kiều đại thắng, càng thêm kiên định ý nghĩ bám chặt lấy Lý Sở Sở: "Chị dâu thứ hai, chúng một nhà mà!"

Lý Sở Sở nghiến răng, mặt mày đen sầm dẫn cô về phía Đoàn Văn Công.

Lúc , một bàn tay thon thả kéo cô : "Chị dâu thứ hai, cô định đấy?"

Lý Sở Sở cả sửng sốt, cô cúi đầu cổ tay , Tạ Vân Thư, cả khuôn mặt cô nóng ran.

Chị dâu cả và Tạ Vân Thư nóng lòng thoát khỏi Triệu Ngọc Kiều, giờ để cô quấn lấy ...

Triệu Ngọc Kiều cũng nhận Tạ Vân Thư, cô phụ nữ một chút cũng dễ bắt nạt, vì thế kéo Lý Sở Sở về phía Đoàn Văn Công: "Chị dâu thứ hai, đừng để ý đến cô !"

Chọn Tạ Vân Thư, chọn Triệu Ngọc Kiều?

Lý Sở Sở hít sâu một , cô nắm lấy tay Tạ Vân Thư, giọng điệu lộ chút cầu xin: "Vân Thư."

Tạ Vân Thư vốn dĩ xen việc khác, nhưng Triệu Ngọc Kiều cứ một câu ' nhà họ Thẩm' ngoài đường, còn đến Đoàn Văn Công gây rối, đến lúc đó sẽ liên lụy đến danh tiếng của nhà họ Thẩm.

thể mặc kệ Lý Sở Sở, nhưng thể để Triệu Ngọc Kiều mượn danh nghĩa nhà họ Thẩm để càn.

" và chị dâu thứ hai còn chuyện khác cần , cô về ." Tạ Vân Thư lạnh lùng về phía Triệu Ngọc Kiều: "Bây giờ, lập tức, ngay!"

Triệu Ngọc Kiều ánh mắt cô chằm chằm đến sợ hãi, nhưng cô khó khăn lắm mới bám Lý Sở Sở, cam lòng cứ thế mà , thấy đồng chí Phó nhỏ, cô cảm thấy đó chính là đàn ông mà Triệu Ngọc Kiều gả!

" , chính là nhà họ Thẩm..." Triệu Ngọc Kiều còn định la lối, dùng những lời lẽ nãy.

Tạ Vân Thư căn bản cho cô cơ hội, cô nhanh tay nắm lấy miệng cô , đó dùng một đòn khóa tay, trực tiếp đè Triệu Ngọc Kiều to cao xuống đất.

Trong lúc Lý Sở Sở kinh ngạc há hốc mồm, cô mỉm với những xung quanh: "Người đầu óc chút vấn đề, giải tán , cẩn thận lát nữa cô phát bệnh đ.á.n.h loạn xạ."

Cái gì? Đầu óc vấn đề?

Những xem náo nhiệt một lúc lâu, mới phát hiện hóa cô gái la hét ầm ĩ là một bệnh tâm thần !

Một bà cô Triệu Ngọc Kiều, đồng tình gật đầu: "Cô đừng , đúng là giống, cháu gái nhỏ nhà chị cả sinh tật, lớn lên trông giống cô lắm..."

Lần đến lượt Triệu Ngọc Kiều tức điên lên, cô liều mạng giãy giụa, quả thực còn khó giữ hơn con heo thịt dịp cuối năm.

Đáng tiếc, Tạ Vân Thư dùng chiêu thức khéo léo gì, cứ thế lật cổ tay cô một cái, cô liền thể dùng chút sức nào, đau đến chảy cả nước mắt, cố tình miệng còn bóp, chỉ thể phát tiếng kêu nghẹn khuất.

Cái dáng vẻ đó, đáng sợ...

"Đi thôi, mà xem bệnh tâm thần, lát nữa đ.á.n.h cũng là uổng công!"

"Một cô gái , ai..."

"Tốt gì mà , cô gái đầu óc vấn đề đó! Cũng cha nghĩ gì, thả ngoài gì..."

Đám đông tản , Lý Sở Sở còn kịp thở phào nhẹ nhõm, thấy Tạ Vân Thư một tay túm tóc Triệu Ngọc Kiều, tay kéo quần áo cô , cứ thế lôi cô một con hẻm nhỏ bên cạnh.

Trước khi Triệu Ngọc Kiều kịp phát tiếng kêu như heo cht, Tạ Vân Thư lạnh lùng : "Cô dám phát một tiếng nào, lập tức đ.á.n.h cht cô!"

Triệu Ngọc Kiều lập tức im bặt, cô c.ắ.n răng: "Cô, cô ức h.i.ế.p ..."

Tạ Vân Thư khoanh tay: " cảnh cáo cô, nếu còn để thấy một câu nào trong miệng cô phun nhà họ Thẩm, sẽ đích đến tận nhà xé nát cái miệng cô!"

Triệu Ngọc Kiều phản bác, Tạ Vân Thư trực tiếp bẻ cánh tay cô phía : "Cô gì?"

"Đau đau đau... Cô buông tay ! nữa ?" Triệu Ngọc Kiều nước mắt nước mũi tèm lem mặt, đau đến mức sắp ngất .

Người phụ nữ khỏe hơn cả cô !

Loading...