Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 530: Trở thành tư liệu thực tế

Cập nhật lúc: 2025-12-23 12:37:51
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhóm Giả Thục Phân theo tiếng động, thấy năm sáu đàn ông và phụ nữ trung niên đang hung hăng vây quanh một đàn ông ôm đứa con nhỏ. Người đàn ông sắc mặt vàng võ, ánh mắt hoảng hốt, liên tục lùi bước những cái xô đẩy nhưng vẫn ôm chặt lấy con gái buông. Đứa trẻ trong lòng ông sợ hãi lớn, tiếng gào xé ruột xé gan: “Mẹ ơi! Con ! Mẹ ơi!”

Với những rõ sự thật như Giả Thục Phân, thấy cảnh đều cầm lòng .

Tiểu Ngọc trai: “Cảnh sát vẫn thông báo sự thật cho nhà bọn họ ? Chuyện căn bản thể đổ lên đầu chị tài xế !”

Đại Mao nhíu mày: “Để hỏi xem.”

Anh rảo bước rời , Hoàng Đông Dương cũng theo tìm y tá đến ngăn chặn hành vi bạo lực .

Giả Thục Phân và Tiểu Ngọc túc trực canh giữ ở cửa phòng bệnh, nửa bước rời.

Nhân tính vốn ác, cả hai đều lo lắng đám nhà khi rõ chân tướng sẽ những hành vi quá khích khác. Quả nhiên, khi y tá gọi bảo vệ đến khuyên ngăn và đưa chồng con cô tài xế chỗ khác, năm sáu của các nạn nhân liền bệt xuống đất lóc t.h.ả.m thiết.

Đột nhiên kẻ gào lên: "Không bảo một nam một nữ sống sót ? Tại chỉ chúng nó sống, dựa cái gì chứ?! Bọn chúng !? Tại bảo vệ hơn bảy mươi tuổi của ?"

Nói xong, bọn họ liền hùng hổ tìm . Phòng bệnh của Giả Thục Phân và Tiểu Ngọc là mục tiêu đầu tiên vì ngay gần đó! Một phụ nữ trung niên mắt đỏ sọc xông đến chất vấn: "Bệnh nhân trong sống sót xe buýt ?!"

Giả Thục Phân mặt đổi sắc, đáp: "Không , cháu đen đủi, đường gặp ch.ó dại c.ắ.n , nó giúp nên c.ắ.n hai phát."

"Cắn hai phát mà cũng viện?!" Người phụ nữ truy hỏi tới cùng.

Giả Thục Phân lạnh, nhếch môi bảo: " thế, vì con ch.ó dại c.h.ế.t ."

Người phụ nữ trung niên nghi hoặc nhíu chặt mày. Sao bà cứ cảm thấy đối phương đang c.h.ử.i xéo thế nhỉ?

Lúc , phía bên vang lên tiếng gọi kích động: " thấy , các đang về chuyện xe buýt. Cô sống sót , cho xảy chuyện gì , cô bé..."

Người phụ nữ trung niên lập tức chạy biến sang phía đó.

"Là Lật Thu ?" Tiểu Ngọc định chạy qua xem, nhưng Giả Thục Phân giữ c.h.ặ.t t.a.y cô , hạ thấp giọng bảo: "Bố con bé ở đó , Dương Dương cũng gọi , . Tiểu Ngọc, bà để con ở đây nữa, con gọi cho nuôi xem thể chuyển con và Lật Thu sang bệnh viện của bà ."

"Vâng ạ."

Tiểu Ngọc lấy điện thoại gọi, nhận câu trả lời khẳng định từ nuôi: "Mẹ sẽ sắp xếp bác sĩ và phòng bệnh ngay. Tiểu Ngọc, mau đưa trai và bạn con qua đây , đừng để dây dưa quá nhiều với đám nhà đang mất ."

"Vâng, con cảm ơn nuôi."

Tiểu Ngọc nhờ Hoàng Đông Dương thủ tục chuyển viện, còn cô sang phòng Lật Thu để bàn bạc. chỉ một lát trở về, cùng là bố của Lật Thu.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Chú Lật gặp Đình Tây ạ."

Lúc , Giả Thục Phân, Đại Mao và Hoàng Đông Dương đều đang vây quanh Giả Đình Tây đang xe lăn. Anh vẫn đắp một chiếc chăn bông dày, đang truyền dịch, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi rã rời.

Giả Thục Phân trực tiếp hỏi Lật Khai Thành — một đàn ông trung niên mặc vest giày da, đeo kính gọng vàng, trông thành đạt và chững chạc: "Đám đó ? Họ gây phiền phức cho ông chứ?"

Lật Khai Thành khách sáo lắc đầu: "Cảnh sát và y tá đưa họ . Vả chúng và Lật Thu thật sự cũng tại cô tài xế lao xe xuống sông, tại hại c.h.ế.t nhiều như thế. Bọn họ nên tìm nhà cô tài xế mới đúng."

"Đó là..." Giả Thục Phân định sự thật thì đối phương ngắt lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-530-tro-thanh-tu-lieu-thuc-te.html.]

"Chuyện về còn liên quan đến chúng nữa. Thưa dì, cảm ơn gia đình cho chúng nhờ chuyến xe chuyển viện, nhưng chúng dự định sẽ xuất viện trực tiếp. Ngoài , đến đây để lời cảm ơn với Giả Đình Tây."

Nói đoạn, ông bước tới mặt Giả Đình Tây, đột nhiên rút từ trong một phong thư dày cộm, đặt lên đùi . "Thu Thu cứu nó, cảm ơn , Giả."

Lật Khai Thành thẳng , xuống Giả Đình Tây với vẻ bề : "Nghe chân đoạn chi, dùng chân giả, chắc hẳn vất vả lắm. Nếu cần giúp đỡ gì thì cứ liên hệ, trong phong thư điện thoại của . Có điều, Lật Thu cần tĩnh dưỡng, mong đừng phiền con bé."

Môi Giả Đình Tây khẽ động, bình thản phong thư đùi, một lời.

Cái gì thế ? Hành động và lời của nặc mùi hống hách ? Sợ Giả Đình Tây bám lấy Lật Thu chắc?

Ánh mắt Đại Mao lóe lên, cúi xuống cầm phong thư gối Giả Đình Tây trả cho Lật Khai Thành, giọng điệu lạnh lùng: "Đình Tây cứu đầu, cũng chẳng cuối. Nó cứu vì tiền, nên cần ông cảm ơn. Mời về cho, tiễn."

Giả Thục Phân cũng phản ứng , bà vô tư đảo mắt một cái đầy vẻ ngán ngẩm: "Chẳng ai rỗi phiền Lật Thu nhà ông như cách ông đang phiền Đình Tây ."

Lật Khai Thành nhạt: "Làm phiền , chào nhé."

Ông rời khỏi phòng bệnh, thái độ khách sáo và xa cách đến cực điểm. Giả Thục Phân sang hỏi Tiểu Ngọc: "Con bố Lật Thu là hạng đạo đức giả thế ? Ông cứ như Đình Tây nhà sẽ bắt con gái ông lấy báo đáp bằng, đúng là bệnh!"

Tiểu Ngọc cũng phẫn nộ, cô lắc đầu: "Lật Thu bảo trong mắt bố chỉ tiền, quả sai chút nào! Không , cứ , con mắng cho ông một trận mới hả giận!"

Dứt lời, Tiểu Ngọc lao ngay ngoài. Câu can ngăn của Giả Đình Tây nghẹn nơi cổ họng. Thôi kệ, cái hình thế thì còn ngăn ai nữa.

Tiểu Ngọc chạy đến phòng bệnh của Lật Thu, bắt gặp bố cô đang dìu cô ngoài. "Tiểu Ngọc?" Lật Thu kinh ngạc.

Cô vẫn đeo khẩu trang để che những vết mụn mặt, nhưng vững , trạng thái hơn Giả Đình Tây nhiều.

Tiểu Ngọc sầm mặt: "Là đây. Mình tới để cho , Đình Tây cứu là vì bụng, nhưng tuyệt đối để nhà dùng tiền đến nhục nhã ! Có những kẻ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, đạo đức giả đến cực điểm!"

Cô lườm Lật Khai Thành một cái cháy mặt bỏ luôn. "Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc..." Lật Thu gọi với theo nhưng kịp.

sang chất vấn bố : "Bố, bố gì thế? Bố lấy tiền nhục nhã ?"

"Đó là cảm ơn ơn cứu mạng." Giọng Lật Khai Thành đầy vẻ bất mãn. "Cái bạn của con chẳng chút lễ phép nào với lớn, đúng là thiếu giáo dục. Cả nhà họ nữa, lấy tiền tức là nhắm con đấy. Lật Thu, bố cho phép con qua với cái thằng què quặt đó, kể cả nó cứu con cũng !"

Lật Thu nhíu mày, dù đeo khẩu trang cũng thấy rõ sự bất lực: "Bố! Con với Tiểu Ngọc là bạn, chỉ là tình cờ cùng một chuyến xe với trai , xui xẻo gặp tội phạm truy nã thôi. Anh cứu con, mà bố dùng tiền để giải quyết, đó chính là một sự nhục nhã!"

"Thôi đủ ." Mẹ Lật Thu nắm lấy tay cô kéo . "Thu Thu, con còn đang ốm, đừng cãi với bố nữa. Về nhà tĩnh dưỡng , bố đang thủ tục cho con nước ngoài. Sau con sang đó mà học, trong nước loạn lạc quá. Với , chuyện để lộ ngoài, nếu thì gia tộc lớn nào thèm liên hôn với con nữa..."

Bà cứ lải nhải mãi, còn Lật Thu thì thẫn thờ, hồn siêu phách lạc. Nghĩ đến một Giả Đình Tây từng trò chuyện rôm rả với xe, nghĩ đến dáng vẻ che chở cho lúc đó, trong đầu Lật Thu chỉ hiện lên một ý nghĩ: Có lẽ cô sắp trở thành tư liệu thực tế trong cuốn sách mới của .

 

 

 

 

 

Loading...