Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 518: Giải quyết đứa nhỏ, đứa lớn lại đến
Cập nhật lúc: 2025-12-23 12:37:29
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Ngọc tuy học chuyên sâu về thực chiến, nhưng từ nhỏ theo ba Nghiêm Cương luyện võ. Với một cuộc cận chiến chuẩn thế , cô căn bản cửa thua.
Thế là cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Phùng Nhuận Âm, khẽ một tiếng dùng lực. Phùng Nhuận Âm theo đà quán tính, loạng choạng lùi phía ngừng.
Sắc mặt cô biến đổi dữ dội.
“A!”
Ngược , Tiểu Ngọc vẫn vững vàng như bàn thạch, tư thế toát vẻ mỉa mai vô hạn. Cô mở miệng, phun hai chữ:
“Phế vật.”
Phùng Nhuận Âm tức nổ phổi! Cô sống từng tuổi, bao giờ ai đối xử như thế !
đúng lúc , ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Chắc là Lật Thu dẫn quản lý ký túc xá tới.
Phùng Nhuận Âm tâm thần khẽ động, mượn đà ngã bệt xuống đất, bộ dạng vô cùng ủy khuất :
“Nghiêm Như Ngọc, nên xem quần áo nhà gửi cho , lẽ cân nhắc đến lòng tự trọng nghèo nàn của mới đúng. đưa mười đồng bồi thường cho mà, tại còn đẩy ?”
Dứt lời, mấy bước phòng. Gồm Lật Thu, quản lý ký túc xá và vài bạn phòng đối diện sang xem náo nhiệt.
Quản lý ký túc xá là một dì hơn bốn mươi tuổi, dì đảo mắt hiện trường một lượt hỏi:
“Phòng các cháu xảy chuyện gì thế?”
“Dì ơi, là của cháu,” Phùng Nhuận Âm chủ động thừa nhận lầm. “Cháu thấy bàn gói đồ nên cứ tưởng là của thì xem thử, hóa là của Nghiêm Như Ngọc. Cậu tức giận nên mắng cháu, đẩy cháu ngã. dì đừng trách , cháu thể hiểu mà, cháu... cháu tha thứ cho .”
Tiểu Ngọc nhịn mà đảo mắt trắng dã. Nghe quản lý hỏi ý kiến của , cô trả lời ngắn gọn súc tích:
“Phùng Nhuận Âm cố ý lục lọi đồ đạc của cháu, còn lời móc mỉa cháu nghèo. Cháu nhịn nên bảo Lật Thu xuống gọi dì. Trong lúc đó, cô định động thủ với cháu nên cháu đẩy ngã xuống đất, chứng nhân ạ.”
Nói xong, cô về phía Bạch Thúy Thúy – nãy giờ vẫn thu như con chim cút im lặng ở một góc.
Mọi cũng đổ dồn ánh mắt về phía Bạch Thúy Thúy, khiến cô gái hướng nội sợ hãi lùi một bước.
Quản lý ký túc xá hỏi thẳng: “Này cháu, hai đứa nó ai tay ?”
Trước khi Bạch Thúy Thúy trả lời, tim Phùng Nhuận Âm thắt , vội vàng :
“Thúy Thúy, quan hệ của hai chúng như , giúp Nghiêm Như Ngọc xằng bậy đấy.”
Cô Bạch Thúy Thúy chứng gian. Nghiêm Như Ngọc chẳng sợ. Cô thể lặp bộ quá trình động thủ , còn Phùng Nhuận Âm thì .
Tiểu Ngọc thậm chí còn lơ đãng tính toán: Nếu tung giá trị thật của đống quần áo , chuyện thể lớn đến mức nào? Liệu ảnh hưởng gì đến ? Có đáng ?
Có vẻ đáng lắm, nếu dồn quá nhiều tâm tư những liên quan sẽ lỡ dỡ việc học giải tích của cô. Mục đích của cô đơn thuần: Đuổi Phùng Nhuận Âm , nếu Bạch Thúy Thúy điều thì đuổi luôn cả hai.
Lúc , Bạch Thúy Thúy run rẩy lên tiếng:
“Là cô .”
Cô bé vươn ngón trỏ, kiên định chỉ Phùng Nhuận Âm đang đất.
“Cô cãi Tiểu Ngọc nên định tát Tiểu Ngọc một cái. Tiểu Ngọc chống trả, cô thấy các dì tới mới tự xuống đất đấy ạ.”
“Bạch Thúy Thúy!” Phùng Nhuận Âm đất rít lên lanh lảnh. “Sao như thế! Cậu nữa xem nào!”
Tiểu Ngọc hồn, Bạch Thúy Thúy đầy cảm kích bồi thêm một tràng:
“Nói cái gì? Mọi đều rõ , chỉ mỗi cô thấy. Cô mà điếc thì bệnh viện trường, điên thì nhà thương tâm thần, còn ngu quá thì xin mời về bụng mà đầu t.h.a.i . Ở đây mà bắt bao dung cô, cô tưởng cả thế giới đều là cô chắc? Vậy thì cô cứ gọi vài tiếng ‘’ thử xem nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-518-giai-quyet-dua-nho-dua-lon-lai-den.html.]
Mọi đều kinh ngạc Tiểu Ngọc. Thật ngờ vẻ ngoài xinh , cao ngạo ... mắng như thế. Thảo nào Phùng Nhuận Âm tức phát điên mà động thủ .
Lúc Phùng Nhuận Âm giận đến mức đỏ bừng mặt, bò dậy lựa lời:
“Nghiêm Như Ngọc, mắng giỏi đấy, nhưng cũng chỉ là con nhỏ nhà quê thôi. Con gái của thợ may với kẻ thuê mà dám kiêu ngạo thế , tin sẽ khiến thể sống nổi ở cái trường nữa!”
Tiểu Ngọc khẽ nhíu mày: “ tin. Cô cứ thử , nhưng khi , Phùng Nhuận Âm, cô dọn khỏi ký túc xá và xin .”
Cô sang với quản lý ký túc xá: “Dì ơi, đây là yêu cầu của cháu.”
Hiện tại rõ ràng là Nghiêm Như Ngọc đúng, yêu cầu hợp lý nên quản lý gật đầu, về phía Phùng Nhuận Âm. Cô nghiến răng nghiến lợi, thế yếu hơn nên đành hậm hực xin , đó hùng hục thu dọn đồ đạc, dọn ngay trong đêm.
Bầu khí trong phòng lập tức trở nên trong lành.
Tiểu Ngọc xếp quần áo tủ, thầm nghĩ cuối tuần dọn bớt đồ sang nhà tứ hợp viện, chứ ở đây còn chỗ chứa.
“Đống rác dọn , thấy thoải mái hẳn,” Lật Thu cảm thán, uống một ngụm nước hỏi Bạch Thúy Thúy: “Thúy Thúy, hôm nay giúp Tiểu Ngọc, sợ Phùng Nhuận Âm nhắm ?”
Bạch Thúy Thúy ngẩng đầu, gượng gạo: “Ngoài giờ lên lớp tớ thêm, cô nhắm tớ cũng chẳng tìm thấy .”
Vả bình thường Phùng Nhuận Âm cũng cầm đầu cô lập và gây khó dễ cho cô . Giờ giúp Tiểu Ngọc đuổi cô , ít nhất trong phòng cô còn lo bắt nạt nữa. Hơn nữa, Tiểu Ngọc và Lật Thu âm thầm giúp đỡ cô ít , cô hạng vong ơn bội nghĩa.
Bạch Thúy Thúy Tiểu Ngọc đang ở bàn học: “Tiểu Ngọc, chú ý nhé, tớ nhà Phùng Nhuận Âm giáo viên ở Thanh Hoa đấy... Tớ lo cô sẽ ngáng chân .”
Tiểu Ngọc khẽ nhếch môi: “Tớ sợ. Nếu nhà cô mà cũng ngu như thế thì khó đối phó . Cứ tìm đại một cơ quan truyền thông nào đó là đủ để họ mất chức .”
Bạch Thúy Thúy ngẩn , đột nhiên nảy sinh lòng hâm mộ.
Lật Thu lúc sảng khoái: “Thúy Thúy, giống Phùng Nhuận Âm đấy chứ, cũng nghĩ nhà Tiểu Ngọc nghèo ?”
“Không , .” Bạch Thúy Thúy xua tay liên tục, ngại ngùng đáp: “Hoàn cảnh của tớ thế , gì tư cách nghĩ khác nghèo?”
Lật Thu dậy vỗ vai cô bạn: “Tớ ý gì khác, tớ chỉ bảo là bề ngoài hỏi xuất , mấy cái đó lừa hết. Muốn một nghèo thật nghèo giả, cách năng, khí chất và quan điểm sống của họ kìa...”
Lật Thu hất cằm về phía Tiểu Ngọc: “Nhìn câu nãy Tiểu Ngọc , giáo viên Thanh Hoa khó đối phó, dùng truyền thông họ sụp đổ... Cái phong thái gây chuyện nhưng chẳng sợ chuyện , nếu ba dạy dỗ kỹ lưỡng, điều kiện kinh tế chỗ dựa cho sự tự tin đó, thì tớ sẵn sàng c.h.ặ.t đ.ầ.u cho Phùng Nhuận Âm đá bóng chơi.”
Tiểu Ngọc ngẩng đầu: “Cô mà xứng ? Thôi , nhà điều kiện đều là chuyện . Giờ chúng ở đây là để nỗ lực vì tương lai, vì để trở thành chỗ dựa cho nhà. Học thôi! Mai thi giải tích đấy.”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lật Thu rên rỉ: “Á! Cứu mạng!”
Trong khi trọng tâm của Tiểu Ngọc là học tập và trưởng thành, thì Phùng Nhuận Âm nuốt trôi cơn giận . Danh tiếng của cô bắt đầu vì cái miệng rộng của Lật Thu hề kiêng dè, rêu rao khắp nơi rằng cô đuổi vì tội trộm cắp.
Đáng hận! Phùng Nhuận Âm lập tức trả thù bằng cách nắm lấy cổ áo em trai Phùng Nhuận Thanh khi tới tìm:
“Chẳng em tán Nghiêm Như Ngọc ? Chị cản nữa, cứ tán . Tán thì chơi chán đá thật đau cho chị! Làm tổn hại thể nó! Làm nó học hành sa sút! Đánh sụp ý chí của nó! Chị nó hối hận vì chọc chị!”
Phùng Nhuận Thanh mắt sáng rực, vỗ ngực: “Được, cứ tin ở em.”
Cậu học sáng tác nhạc, trong xương tủy đầy vẻ phong lưu lãng mạn. Được chị gái bật đèn xanh, ngay ngày hôm đó chuẩn một đống nến xếp thành hình trái tim lầu ký túc xá, gảy đàn guitar cầm loa lớn, gọi thẳng tên Nghiêm Như Ngọc để tỏ tình.
Nghiêm Như Ngọc gọi điện cho phòng bảo vệ đuổi . Sau đó, cô một bức thư tố cáo Phùng Nhuận Thanh về hành vi quấy rối bạn học, gây rối trật tự công cộng. Bức thư gửi cho ba nơi: Viện trưởng Nhạc viện của , và lãnh đạo đơn vị công tác của ba .
Phùng Nhuận Thanh nhà trường xử phạt. Cùng lúc đó, của hai chị em – Sở Vân Tuệ, đùng đùng nổi giận chạy đến tìm Nghiêm Như Ngọc.