Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 429: Lần nữa thi đại học

Cập nhật lúc: 2025-12-23 12:02:41
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khi ba em nhà họ Nghiêm đang náo nhiệt, thì Lưu Kim Lan đang mệt rã rời trở về căn phòng trọ nhỏ hẹp.

Nghiêm Huy tù, cô gần như cửa nát nhà tan, lòng đầy cô đơn và khổ sở. Vì , ngoài lúc việc, cô thường lén xem "chỗ dựa tinh thần" của — chính là Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc sống , Lưu Kim Lan sẽ cảm thấy những đau khổ đang chịu đều đáng giá. Bằng cố gắng thế là vì ai chứ.

Chỉ là Lưu Kim Lan ngờ đụng mặt Đại Mao.

Đại Mao, mới đó gặp mà trở nên giống hệt Nghiêm Cương, ánh mắt sắc lẹm, khí thế lạnh lùng. Lúc qua, Lưu Kim Lan theo bản năng liền chạy biến.

Đó là một loại sợ hãi từ trong xương tủy. Tại chứ? Cô từng tù 6 năm, chẳng lẽ sợ một sinh viên?

Lưu Kim Lan đang suy nghĩ thì Tiện Muội đẩy cửa bước , vội vã chạy đến, vẻ mặt phần hoảng loạn. Thấy Lưu Kim Lan, cô bé mừng rỡ gọi: “Mẹ ơi.”

Lưu Kim Lan nhíu mày, kịp gì thì Tiện Muội vội vàng : “Con đến nhà dì Khâu nữa, ?”

Dì Khâu — Khâu Mai, là cấp của Lưu Kim Lan, nghỉ việc để bán hàng Nhã Mỹ, lúc nào cũng đeo vàng đeo bạc.

Lưu Kim Lan hiểu: “Dì chẳng đối xử với con ? Cho con ăn ngon mặc , còn mua cả quần áo giày dép cho con nữa.”

ngăn cản, dù cũng chẳng tiêu tiền của , hơn nữa dì với Tiện Muội thì con bé mới ơn.

Tiện Muội phủ nhận dì Khâu với , nhưng đôi tay cô bé nắm chặt vạt áo, môi run run : “Chú Ngô ở nhà dì Khâu... chú ... sờ con.”

Lưu Kim Lan lặng hai giây, theo bản năng phủ nhận ngay: “Không thể nào, chú loại đó! Con nhầm ! Con nít con nôi thì hiểu cái gì?”

Tiện Muội há miệng định gì đó, nhưng cuối cùng thôi.

Đã đầu tiên, đêm ba cảnh sát bắt, cô bé đột ngột chạy về nhà cũng chính là vì lý do . Hôm nay dì Khâu bảo cô bé qua chơi, dì chợ mua thức ăn, chú Ngô kéo cô bé lên sofa. Trên tivi đột nhiên chiếu cảnh hai đàn ông và một phụ nữ, chú Ngô chỉ sờ cô bé mà còn cởi quần áo, lộ ...

Nói cũng sẽ tin , Tiện Muội ủ rũ cúi đầu, thêm lời nào nữa.

Lưu Kim Lan căn bản chẳng để chuyện lòng, cô xốc tinh thần: “Mẹ nấu cơm, ăn xong con cùng phố.”

“Vâng ạ.”

Sau khi Lưu Kim Lan bếp, ánh mắt Tiện Muội bắt đầu đảo quanh căn phòng nhỏ hẹp . Đột nhiên, cô bé thấy sàn một cái hộp hình vuông, bên trong lác đác vài cái đinh sắt vụn. Đó là đinh sắt thừa khi ông chủ nhà đóng ván giường lúc họ mới dọn đến.

Tiện Muội tâm niệm chuyển động, bỗng dưng nảy một ý định.

Phía bên .

Sau khi Đại Mao và Nhị Mao chuyện xong, trong kỳ nghỉ đông , Đại Mao dành nhiều thời gian hơn để bảo vệ Tiểu Ngọc. Anh thực tập ở xưởng may cũng dẫn Tiểu Ngọc cùng.

Tiểu Ngọc chỉ cần sách để xem, chuyện vui để hóng là cũng chẳng sợ. Cô bé còn ở xưởng xem "chuyện vui" của Đại Mao, vì mấy cô công nhân trẻ thích , vì mà tranh giành tình cảm, cãi cọ ỏm tỏi. Tiểu Ngọc về nhà liền thêm mắm dặm muối kể , cả nhà nghiêng ngả.

Sắp đến Tết, Ôn Ninh và Từ Giai hẹn gặp ở quán .

Từ Giai là điều, cô Giả Thục Phân thích nên khi Nghiêm Huy tù, cô bao giờ đến nhà Ôn Ninh để tránh ghét. Ôn Ninh gặp cô là để hỏi xem dự định sắp tới của cô thế nào.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Từ Giai cầm tách khẽ thở hắt , gương mặt trẻ trung xinh mờ ảo làn nước: “Em chắc chắn sẽ ở Tùng Thị để chứng kiến kết cục cuối cùng của Nghiêm Huy và Lưu Kim Lan. em định trong ngành kiến trúc nữa, vì em thích xã giao, cũng chẳng thích chạy ngoài công trường.”

Ôn Ninh bật : “Vậy thì đổi ngành thôi. Còn em với Diệp Thành thì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-429-lan-nua-thi-dai-hoc.html.]

Từ Giai mím môi, đôi mắt lộ vẻ hạnh phúc: “Anh cầu hôn em , em cũng đồng ý. em thấy chúng em cần thêm thời gian bên , nên hôn lễ vẫn định ngày.”

“Chúc mừng em.” Ôn Ninh chân thành chúc phúc, “Cậu là một đàn ông , em trân trọng đấy.”

Điều đó là tất nhiên . Từ Giai cảm thấy đời gặp chẳng mấy, hễ gặp là cô chắc chắn sẽ dễ dàng buông tay.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên : “Chị Ôn , gần đây em vẫn để mắt đến Lưu Kim Lan và Tiện Muội, chị ? Người đàn ông của bạn Lưu Kim Lan đột ngột qua đời .”

Ôn Ninh nhíu đôi mày thanh tú suy nghĩ: “Người đàn ông của Khâu Mai ?”

Cô cũng cho theo dõi Lưu Kim Lan, nhưng vẫn nhận tin tức mới nhất .

“Vâng.” Từ Giai giải thích, “Sáng nay Diệp Thành cứ đòi đưa em bệnh viện khám sức khỏe, tình cờ em gặp . Nghe là vô ý giẫm đinh sắt rỉ, uốn ván phát bệnh mà c.h.ế.t. Khâu Mai lóc bảo ông đen đủi, Lưu Kim Lan và Tiện Muội cũng mặt ở đó. Em thấy ánh mắt của Tiện Muội, âm trầm lắm chị ạ. Chị Ôn, chị xem, liệu Tiện Muội hại c.h.ế.t ông ?”

Ánh mắt Ôn Ninh thoáng thẫn thờ trong giây lát: “Theo logic của con bé, nếu nó hại c.h.ế.t ai đó thì thường là vì đó ảnh hưởng đến sự tồn tại của nó. Nhân phẩm đàn ông chắc là vấn đề .”

Từ Giai lạnh lùng : “Còn nhỏ tuổi mà ngoan độc đến thế, đúng là ứng với câu: rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con nhà tông giống lông cũng giống cánh.”

"Ai ."

Trên tay Tiện Muội rốt cuộc dính bao nhiêu mạng ?

Sau khi tạm biệt Từ Giai, đường về, Ôn Ninh cứ mãi suy nghĩ: Nếu cô kiên trì kế hoạch trả thù dài , mà sớm vạch trần bộ mặt thật của Tiện Muội, Lưu Kim Lan và Nghiêm Huy, liệu Lý Bình, hai đứa nhỏ và cha già của dì c.h.ế.t ?

Loại giả thiết quá m.ô.n.g lung, chẳng khác nào tự đổ hết lầm lên đầu . Trong khi đó, bản chất Tiện Muội vốn xa, lẽ ở kiếp , khi gia đình cô còn gì, nó hại bao nhiêu cũng nên.

Ôn Ninh lắc đầu, xua tan những ý nghĩ đó .

Chẳng mấy chốc, năm 1991 khép , đón chào năm 1992.

Rằm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu, Lục Nhất Lan mười tháng mang nặng đẻ đau sinh hạ một cô con gái như ý nguyện. Lâm Cảnh Minh thu thập ý kiến khắp nơi, đặt tên cho con gái cưng là Lâm Thính.

Trong quá trình đặt tên, loại bỏ ít cái tên "khó đỡ". Ví dụ như Đại Mao gợi ý tên: Lâm Bảo Lâm Chi, Lâm Dân An. Nhị Mao thì đưa một loạt: Lâm Khi, Lâm Mông Tử, Lâm Tiêu Tiền, Lâm Khi Cung...

Cứ thế, trong nhịp sống hối hả, thời gian trôi mau. Thoắt cái đến mùa hè năm 1993. Nhị Mao 18 tuổi và Giả Đình Tây chuẩn bước kỳ thi đại học.

Vẫn là mùa hè với tiếng ve kêu râm ran dứt, Giả Thục Phân dậy thật sớm, quỳ tượng Phật thắp hương khấn vái.

“Lạy Phật Tổ Bồ Tát, Chúa Jesus, Satan, các lộ thần tiên, xin hãy hiển linh phù hộ cho Nhị Mao và Đình Tây nhà con phát huy bình thường, phù hộ cho các cháu nội của con đều đỗ đại học lý tưởng...”

Nhị Mao vươn vai bước từ phòng ngủ, thấy vội tới đỡ bà dậy.

“Bà nội, bệnh viêm khớp của bà nặng thế còn quỳ ạ? Bà mau lên . Với quỳ thế nào thì con cũng chẳng thể đỗ Thủ khoa tỉnh như Đại Mao , bà đừng phí công vô ích.”

Giả Thục Phân lườm một cái: “Lão nương đây thèm trông mong gì . là đang cầu cho Đình Tây đấy! Còn á, thi xong thì thu dọn đồ đạc mà tòng quân .”

Mấy năm nay thành tích của Nhị Mao khá hơn nhiều, luôn trong nhóm năm dẫn đầu lớp. Hồi tháng Tư đăng ký dự tuyển trường quân đội. Cậu thế chỉ là để bớt căng thẳng mà thôi.

Nhị Mao để tâm, định đáp lời thì tiếng chuông điện thoại bàn bỗng vang lên dồn dập.

 

 

 

Loading...