Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 428: Tâm nguyện của bốn đứa trẻ
Cập nhật lúc: 2025-12-23 12:02:40
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghiêm Như Ngọc nhanh trí né , còn thanh minh:
“Anh hai bình tĩnh chứ! Anh cả là một thành viên của nhà , thể chuyện gì mà . Anh cũng bỗng dưng một đứa em dâu tên là Oai Oai ?”
Nhị Mao ngơ ngác: “Oai Oai là cái gì?”
Tiểu Ngọc nhịn : “Thì là con của và chị Hổ Nữu đó, đặt tên là Oai Oai cho nó oai phong.”
Nhị Mao tức đến đỏ cả mặt: “Nghiêm Như Ngọc, em đó cho !”
Tiểu Ngọc thè lưỡi: “Cứ đấy cho bắt , đời nào!”
Ngày là Nhị Mao trốn, Giả Thục Phân đuổi; giờ bà già , chân cẳng còn nhanh nhẹn thì đổi thành Tiểu Ngọc trốn, Nhị Mao đuổi. khán giả xem trò vui thì vẫn là những gương mặt quen thuộc . là quả báo nhãn tiền mà!
Giả Thục Phân ha hả nhắc nhở: “Tiểu Ngọc, chạy sang bên trái kìa, cái gậy để tẩn thằng Nhị Mao đấy.”
“Bà nội!” Nhị Mao kêu lên đầy oan ức.
Đại Mao cảnh , khóe miệng khẽ nhếch lên. Điều nhớ nhất khi ở xa chính là bầu khí gia đình vui vẻ, ấm áp . Thật bao.
Bất chợt, một bóng dáng thanh mảnh hiện lên trong đầu, Đại Mao thoáng thẩn thờ vài giây. Cô cha , sống nhờ nhà dì cả, ngày lễ ngày tết thế liệu cô thấy vui ?
“Anh cả, mau cản hai !” Tiếng gọi của Tiểu Ngọc đang trốn lưng Đại Mao bừng tỉnh.
Cậu ngăn Nhị Mao , vẻ đầy hứng thú trêu chọc: “Thực , cái tên Oai Oai cũng kêu đấy chứ.”
Nhị Mao trừng mắt: “Nghiêm Đại Mao! Đừng tưởng là sinh viên đại học mà tinh tướng nhé, em liều với luôn!”
“Tới đây, so vài chiêu xem nào.”
Cả nhà ồ lên, khí vô cùng hòa thuận và hạnh phúc. Đại Mao đắm chìm trong sự an nhàn quá lâu, tối hôm bàn bạc với Ôn Ninh:
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Mẹ, thể một tiếng với chú Tống hoặc chú Lưu ? Con đến thực tập ở xưởng may Hồng Tinh.”
Ôn Ninh ngẩn : “Đương nhiên là , cũng là cổ đông lớn, sắp xếp cho con xưởng gì khó . mà, chính trị phức tạp thế con? Con mới năm nhất, khó lắm mới kỳ nghỉ, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe .”
Đại Mao thong dong lắc đầu: “Thời gian để nghỉ ngơi . Mỗi bước của con đều quý giá.”
Ôn Ninh: “... Ờ, con cứ .”
Rõ ràng là Đại Mao vẫn lên lớp dạy bảo cô, về đạo lý "quân t.ử tường đổ", còn bảo gì cô. Vậy mà giờ lớn , chẳng còn đáng yêu như xưa nữa.
Đang lúc Ôn Ninh thầm oán trách, giọng Đại Mao vang lên: “Mẹ, câu con quên , nửa năm gặp, vẫn xinh như .”
Ôn Ninh ngẩn , lập tức rạng rỡ, đưa tay sờ lên mặt : “Thật ? Thế là công sức mỗi tuần với dì con và cô Nhất Lan uổng phí . Có hiệu quả đấy chứ, để soi gương xem nào.”
Đại Mao theo bóng lưng , bất giác lắc đầu. Mẹ vẫn cứ dễ dỗ dành như .
Việc Đại Mao thực tập ở xưởng may Hồng Tinh nhanh chóng quyết định. Cùng lúc đó, kết quả thi cuối kỳ của Nhị Mao cũng , xếp thứ 5 lớp. Giả Thục Phân mừng rỡ, lập tức nấu một bữa cơm thật ngon, mời cả Giả Diệc Chân và Lương Tuyết đến chúc mừng.
Mọi tuy mở miệng khen ngợi Nhị Mao quá lời, nhưng trong từng cử chỉ đều lộ rõ sự vui mừng vì sự tiến bộ của . Nhị Mao thông minh và nhạy bén, cảm nhận điều đó nên hôm mặt mũi hớn hở, khoác cặp sách học thêm ngay.
Thành , Tiểu Ngọc là rảnh rỗi nhất nhà. Cô bé quyết định ngày nào cũng chạy sang chỗ Giả Đình Tây, vì ở đó thể chơi điện tử, xem bản thảo mới nhất, còn ăn đủ thứ trái cây, quà vặt mà bà nội gửi sang.
Hôm nay, Đại Mao đạp xe từ xưởng may về, từ xa thấy Tiểu Ngọc ôm quyển sách, như bỏ đói lâu ngày, tiến về phía nhà.
Cái thói quen đường sách mà bỏ đây.
Đại Mao nhíu chặt mày, đang định lên tiếng nhắc nhở, thấy phía Tiểu Ngọc xa một bóng sột soạt quen thuộc.
Anh vờ như thấy, âm thầm đạp xe gần hơn một chút, phát hiện bóng đó là... Lưu Kim Lan.
Lưu Kim Lan trông gầy chắc đến chục cân, tóc tai rối, hành tung thì lén lút như kẻ trộm.
“Anh cả!”
Tiểu Ngọc vô tình ngẩng đầu lên, thấy Đại Mao liền reo lên chạy tới.
Cùng lúc đó, Đại Mao chú ý thấy Lưu Kim Lan xoay , nhanh chân rời .
Đại Mao cau mày mắng em gái: “Đi đường mà xem sách gì hả? Ngã là chuyện nhỏ, xe cộ qua thì ?”
Tiểu Ngọc chắp tay, hì hì xin tha: “Anh cả, truyện Đình Tây quá mất, em lỡ xem đến nhập tâm. Anh xem , đây là bản thảo tay của nhà văn tương lai đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-428-tam-nguyen-cua-bon-dua-tre.html.]
Trong lòng Đại Mao vẫn còn vướng bận chuyện của Lưu Kim Lan, nên chỉ đáp qua loa: “Về nhà xem, nhà .”
“Vâng ạ.”
“Nhị Mao về em?”
“Em cũng rõ nữa.”
Một lát , Đại Mao đợi Nhị Mao học thêm về, liền kéo phòng.
Anh chằm chằm Nhị Mao, hỏi: “Nửa năm ở nhà, nhà chú hai thím hai xảy chuyện gì?”
Nhị Mao sững . Cậu chợt nhận vẫn kể những chuyện lén cho cả .
Lúc chuyện cho ba và bà nội, khi lén thì cả đang du lịch, về nghỉ ngơi hai ngày tất tả lên Kinh Thị học đại học.
Nghĩ , Nhị Mao kéo Đại Mao ngoài.
“Đi , trong phòng chuyện dễ lén lắm. Chuyện để Tiểu Ngọc , ngoài em cho .”
Đại Mao: “... Được.” là tránh khỏi việc kinh nghiệm quá mà.
Mười phút , Đại Mao xong chuyện tráo đổi con năm xưa, gương mặt tuấn tú trắng trẻo bùng lên ngọn lửa giận dữ, đôi tay buông thõng bên sườn nắm chặt .
Anh nghiến răng: “Thì là thế.”
Hóa chú hai... đúng, Nghiêm Huy và Lưu Kim Lan hai kẻ bày mưu tính kế từ lâu .
Hèn chi trong ký ức của hình ảnh Lưu Kim Lan ngược đãi Tiện Muội, suýt nữa, suýt chút nữa chịu những điều đó chính là em gái Tiểu Ngọc của !
Đại Mao trầm giọng hỏi: “Ba đều quyết định tiếp tục chờ ? Chúng thể bày một cái bẫy, bắt cô tự khai , khép tội lừa bán trẻ em.”
“Không .” Nhị Mao lắc đầu.
“Lưu Kim Lan tù một , tù với cô chẳng hình phạt gì to tát cả. Nghiêm Huy thì cũng đang tù, giờ lúc nhất. Mẹ nhẫn nhịn lâu như , chúng thể để nhịn công. Còn một vấn đề thực tế nữa là, nếu vạch trần tất cả, Lưu Kim Lan tù, Tiện Muội vị thành niên thương hại, bà nội thể sẽ nuôi dưỡng nó, em bà nội khổ sở vì chuyện đó.”
Đại Mao mím môi: “Em cân nhắc khá diện, là sơ sót.”
chuyện mà cho gì đó, lòng Đại Mao thấy bứt rứt vô cùng.
Nhị Mao vỗ vai : “Anh cả, lúc mới em cũng cảm thấy như , xót em gái xót lắm, nhưng cái gì cần nhẫn thì nhẫn, em tưởng còn giỏi nhẫn nhịn hơn cả em chứ.”
Đại Mao từ nhỏ trưởng thành trọng, học đại học xa nhà nửa năm, trưởng thành nhanh hơn nhiều.
Anh gật đầu, đột nhiên thốt một câu: “Trách nhiệm phổ biến giáo d.ụ.c pháp luật thật sự còn nặng nề.”
Nhị Mao ngơ ngác: “Hả?”
Đại Mao suy ngẫm phân tích: “Lưu Kim Lan chính là do quá vô tri, kẻ vô tri thì sợ hãi nên mới to gan lớn mật. Sau cho tất cả , pháp luật Trung Quốc thể thách thức, bất kỳ hành vi phạm pháp nào cũng chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc.”
Anh đầy khí thế, Nhị Mao chỉ há hốc mồm ấp úng: “Lý tưởng của lớn thật đấy, nhưng của em cũng chẳng nhỏ .”
Lúc , Tiểu Ngọc từ trong phòng bước , tò mò hỏi: “Anh cả hai đang chuyện gì thế ạ?”
Nhị Mao dùng ngón trỏ chọc trán cô bé: “Anh cả em phổ biến pháp luật khắp cả nước, thì lính bảo vệ tổ quốc, còn em thì , Nghiêm Như Ngọc?”
Nghiêm Như Ngọc chống cằm, tỏ vẻ suy tư: “Anh Đình Tây dùng sách vở chinh phục cả thế giới, em cũng lập một mục tiêu vĩ đại , em cả thế giới đều đến đại danh Nghiêm Như Ngọc!”
Đại Mao và Nhị Mao đồng thời phì : “Thật là điệu đà, em minh tinh ?”
Tiểu Ngọc nghiêng đầu: “Vẫn chắc chắn, để em nghĩ thêm .”
“Cứ nghĩ , nghĩ .” Nhị Mao chỉ một yêu cầu duy nhất: “Em nổi tiếng thì đừng rêu rao ăn phân nọ là .”
Tiểu Ngọc chớp chớp mắt: “Anh hai, em thể về Oai Oai ?”
Nhị Mao phát điên: “Nghiêm Như Ngọc! Em câm miệng ngay cho !”