Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 397: Kẻ xấu xa khó trị
Cập nhật lúc: 2025-12-23 05:58:07
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảm giác đau rát mặt là thật, Lưu Kim Lan ôm lấy mặt , tức đến nổ đom đóm mắt: “Ban ngày ban mặt lấy muỗi! Mẹ, dù giận chuyện tối qua thì cũng đ.á.n.h con như thế, con dù gì cũng là con dâu của !”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến là Giả Thục Phân thấy xót xa cho Ôn Ninh và Nghiêm Cương. Bà lao tới định tát thêm phát nữa: “Liên quan gì đến việc chị là con dâu , bảo muỗi là muỗi! Chát! Đấy, đập c.h.ế.t thêm con nữa !”
“Mẹ!” Lưu Kim Lan gầm lên, chạy lùi xa thêm vài bước.
Nghĩ đến việc lấy lòng để tiếp cận Tiểu Ngọc, bà ép bình tĩnh : “Chuyện Nguyên Bảo đá Đình Tây, tối qua con với nhà con dạy bảo nó một trận trò . Nó , sẽ trở thành hạng lưu manh như lời Ôn Ninh , cứ yên tâm !”
Yên tâm cái nỗi gì! Nguyên Bảo và Tiện Muội hạng cha như các mới chính là mấu chốt để chúng trở thành lưu manh đấy.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Giả Thục Phân Lưu Kim Lan với ánh mắt rực lửa, cơn giận trong lòng vẫn tan . Chỉ hai chữ: Nghẹn khuất!
Lưu Kim Lan cũng thấy nghẹn khuất kém: “Mẹ, thằng bé Đình Tây , nó cũng chỉ là đứa cháu ngoại cùng huyết thống với , chân còn cụt một bên, lớn lên chắc chắn tiền đồ bằng Nguyên Bảo . Mẹ thiên vị nó gì chứ! Cho dù nó theo họ , nhưng cứ cẩn thận kẻo lớn lên nó chẳng thèm nhận bà ngoại hờ !”
Giả Thục Phân nắm chặt tay, lửa giận bốc ngùn ngụt: “Đình Tây tuy chân tật, nhưng tâm địa nó lương thiện, ngoan ngoãn hiểu chuyện, sống ngay thẳng! Không giống như loại nào đó, tâm cơ lắm , nhân phẩm thì thối nát, đạo đức suy đồi, cứ tưởng cả thiên hạ thông minh, tưởng rằng thể dắt mũi khác, ngờ thấu tận tim gan !”
Bà bóng gió, nhưng Lưu Kim Lan chẳng hiểu gì cả. “Mẹ, đừng mấy lời lảm nhảm đó nữa. Thiếu một cái chân là thiếu một cái chân, nó đến công việc bình thường còn chẳng nổi, thì lấy tiền đồ? Ở quê loại đó mà ế vợ cả đời...”
Giả Thục Phân quanh quất vơ ngay lấy một cái gậy, miệng ngừng c.h.ử.i bới: “Lão nương đ.á.n.h cho cái tội lòng lang thú , đ.á.n.h cho cái tội hại ...”
Lưu Kim Lan mặt đầy ngơ ngác, nhưng dám hứng trọn cái gậy to bằng bắp tay của bà già . Bà đầu chạy biến ngoài. “Mẹ, hôm nay lạ lắm, để hai hôm nữa con sang thăm , con đây.”
Bà chạy trối c.h.ế.t. Trong thoáng chốc, một ý nghĩ xẹt qua đầu Lưu Kim Lan: Chẳng lẽ Giả Thục Phân chuyện tráo con ?
bà nhanh chóng gạt ngay. Không thể nào. Nếu thì Giả Thục Phân để yên thế ? Chẳng ầm lên từ lâu ? Ôn Ninh và Nghiêm Cương cũng thể nào phản ứng gì .
Thế nên chắc chắn là bà già đang trút giận cho thằng cháu ngoại thôi. là một mụ già lú lẫn! Không lo cho cháu nội lo cho thằng cháu ngoại tàn phế!
Lúc , Lưu Kim Lan thể lường lòng căm thù mãnh liệt của Ôn Ninh, cũng chẳng ngờ rằng Giả Thục Phân và Nghiêm Cương đều theo lời Ôn Ninh, âm thầm nhẫn nhịn chờ thời cơ.
Phía bên , Nhị Mao dẫn Tiểu Ngọc và Nguyện Nguyện bộ đến nhà Giả Đình Tây. Hai nhà tuy gọi là hàng xóm sát vách nhưng bộ cũng mất năm phút.
Đây là yêu cầu mãnh liệt từ phía Bùi An.
Anh sợ nếu ở sát vách, chỉ cần và Giả Diệc Chân chuyện to tiếng một chút là Nhị Mao tới góc tường, kéo cả Giả Thục Phân sang. Chuyện nhỏ hóa to, thứ chẳng sẽ rối tung lên ? Cho nên, cứ duy trì cách "một bát canh lạnh" là nhất.
Ba đứa trẻ đến cửa thấy Giả Đình Tây đang chống gậy từ đằng xa về. Đang định chào hỏi, chúng thấy mấy bé chừng ba bốn tuổi lẽo đẽo theo lưng Đình Tây. Tay chúng đứa nào cũng cầm một chiếc gậy dài, kiễng chân, hì hì học theo dáng chống gậy của .
"Tớ học giống ..." "Tớ mới là giống nhất!"
Giả Đình Tây tính tình cực , thậm chí còn nở nụ nhạt. ba em Nhị Mao thì tức đến nổ phổi. Tiểu Ngọc buông tay Nguyện Nguyện , xông thẳng lên phía , hai tay chống nạnh:
"Giống cái đầu quỷ các ! Có Nghiêm Như Ngọc đây ban cho các giải thưởng 'Học đòi tinh', khua chiêng gõ trống tiễn các về tận nhà, để ba các các loạn ở ngoài, tặng thêm cho vài bữa 'trúc bản xào thịt' ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-397-ke-xau-xa-kho-tri.html.]
Mấy bé ngượng ngùng hạ chân xuống. Nhị Mao bước tới đuổi khéo: "Mau cút ."
Đám trẻ tan tác chạy mất. Tiểu Ngọc bực dọc đến bên cạnh Giả Đình Tây: "Anh Đình Tây, chẳng nổi giận gì cả, tính tình hiền quá mức đấy!"
Giả Đình Tây bất đắc dĩ: "Chúng nó còn nhỏ, hiểu chuyện thôi."
"Nhỏ cái gì mà nhỏ." Nhị Mao nhíu mày, thấp thoáng vẻ trưởng thành của lớn: "Ai vui thì cứ mắng thẳng mặt. Cứ nhẫn nhịn khiến chúng tưởng dễ bắt nạt, tới, đúng là lũ trẻ ranh."
Giả Đình Tây mỉm , lảng sang chuyện khác: "Các em tới tìm ? Vào nhà ."
"Vâng."
Đại Bạch và Tiểu Hắc – hai chú ch.ó nghiệp vụ giải ngũ mà Bùi An nhận nuôi vẫn còn đó. Mấy chú mèo Ba Hai Một và Ngũ Sáu Bảy sinh thêm con, nên dù nhà họ Bùi chỉ ba nhưng vô cùng náo nhiệt. Tiểu Ngọc và Nguyện Nguyện hai chú ch.ó nhiệt tình quấn lấy, hai cô bé ôm mấy chú mèo "sang chảnh", hết nựng xoa.
Nhị Mao thì theo Giả Đình Tây phòng. Cậu đang cân nhắc xem nên mở lời khuyên nhủ thế nào thì thấy tập bản thảo đặt bàn của Đình Tây. Bên là mấy chữ lớn: Vương Xoăn Chân Gió.
Nhị Mao định cầm lên xem, nhưng nhớ lời dặn là Đình Tây nhạy cảm, rụt tay hỏi: "Cái là gì thế? Tớ xem ?"
Giả Đình Tây xuống ghế, một tay xoa bóp vùng cơ cứng ở chỗ chân cụt, thản nhiên giải thích: "Xem , lúc rảnh rỗi việc gì , tớ mấy câu chuyện nhỏ mà."
Anh giống những đứa trẻ khác, là ngay . Đại Mao và Nhị Mao quan tâm đến , nhưng ích kỷ bắt họ cứ ở bên mãi. Vì , thời gian Giả Đình Tây ở một nhiều, lúc buồn chán tự nhiên sẽ tìm việc gì đó để .
Anh khổ giải thích: "Bản tớ thuận tiện, nên tớ về một bé đôi chân chạy nhanh như gió, để tớ tất cả những việc tớ . Cậu vui vẻ, tớ cũng cảm thấy chút thành tựu, như cũng , đúng ?"
Nhị Mao cảm thấy lồng n.g.ự.c nghẹn , nắm chặt tập bản thảo, khẳng định chút do dự: "! Cậu thích thì cứ , nhưng nếu chơi thì đừng nhịn, Đình Tây, cứ bảo tớ, tớ đưa !"
Giả Đình Tây gật đầu: "Được."
Lúc , Tiểu Ngọc đang xổm ở cửa ôm mèo bỗng chạy : "Cái gì thế? Anh Đình Tây truyện ạ? Em thích truyện nhất, cho em xem với ?"
"Được chứ."
Tiểu Ngọc ôm tập bản thảo chạy ngoài, Nhị Mao liền thẳng vấn đề chính: "Đình Tây, chuyện tối qua đừng để bụng nhé. Thằng nhóc Nghiêm Nguyên Bảo đó từ nhỏ chẳng gì, mới ba tuổi nó lấy pháo đốt khiến chân em gái nó – Tiện Muội thọt đấy. Nó đá là do đầu óc nó vấn đề thôi, đừng vì loại xa đó mà tự ti, đáng ."
Giả Đình Tây sững hai giây gật đầu: "Tớ hiểu mà, tớ chắc chắn tự ti . Tớ chỉ là chấp nhận hiện thực thôi. Hiện thực là chân tớ , nhưng tớ sẽ tự chôn vùi . Tớ còn đợi đến lúc quan to hơn cả ba , kể cho con cháu chuyện ngày xưa của chúng , kể cái đoạn đẩy tớ đá bóng ."
Nhị Mao nhẹ cả , đùa : "Nhớ chuyện đó thế ? Đi, hôm nay đá tiếp!"
Giả Đình Tây: "... Thôi , đành liều bồi quân t.ử ."