Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 344: Nhắm mắt lại nghe mới có cảm giác
Cập nhật lúc: 2025-12-23 05:55:19
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tào Bằng sực nhớ , vội vàng từ trong đống đồ ăn lôi một cái túi nhỏ, nhét túi áo . Hắn gãi đầu giải thích:
"Nhị cô ở quê nhờ mang hộ ít t.h.u.ố.c cho heo nái lai giống. Mũi cô thính thật đấy, bầu thế chắc chắn đứa bé thông minh lắm!"
Kiều Thúy Nhi chẳng thèm lời nịnh hót, lẩm bẩm: "Thuốc cho heo nái lai giống?"
" thế." Tào Bằng giải thích thêm, "Heo nái ăn là sẽ động đực ngay. Nhị cô bảo con heo nái nhà cô ngoài ăn chỉ ngủ, con heo đực bên cạnh cứ sốt xình xịch lên."
Ai mà thèm mấy chuyện đó chứ! Kiều Thúy Nhi dậy giật lấy gói t.h.u.ố.c từ tay .
"Anh mua phần khác , cái lấy."
Tào Bằng trợn tròn mắt: "Cô lấy cái gì? Cô heo nái , hơn nữa cô còn đang m.a.n.g t.h.a.i mà!"
Kiều Thúy Nhi ngẩn , trừng mắt dữ tợn: "Không gì thì im miệng ! Đừng quản gì, chỉ nhiệm vụ chăm sóc thôi ? Anh bố mà quản lắm thế, cút!"
Tào Bằng mấp máy môi, cuối cùng cũng chẳng dám thêm câu nào, lẳng lặng đóng cửa ngoài.
Bên .
Trên đường về ngõ Đê Biển, Ôn Ninh đem hết những lời chồng và cả suy tính của kể cho Lâm Cảnh Minh . Cuối cùng cô bảo:
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
"Dù Kiều Thúy Nhi sớm muộn gì cũng mất căn nhà đó, nhưng hàng xóm với cô dù chỉ ngắn ngủi cũng thấy khó chịu lắm, tốn sức lực nữa. Anh Cảnh Minh, là căn đó cứ từ từ hãy mua? Anh về nhà em ở nhé?"
Lâm Cảnh Minh trầm ngâm gật đầu: "Nhà thể mua ngay, nhưng nhà em thì ở . Nếu em tin , chỉ vài ngày thôi là cả ngõ sẽ đồn em rước 'nhị phòng' về nhà, Nghiêm Cương với thím rộng lượng cho các con thêm ông bố thứ hai cho xem."
Ôn Ninh im lặng hai giây: "…… Anh Cảnh Minh, mấy năm nay rốt cuộc trải qua những gì mà nghĩ xa thế? yên tâm , chồng em sức chiến đấu cao lắm, năm ngõ quanh đây chẳng ai c.h.ử.i bà . Còn Cương , tuy thỉnh thoảng cũng ghen tuông tí thôi chứ lắm, còn bảo hiếu kính thật mà."
Lâm Cảnh Minh: "……" Thật sự cũng cần thiết đến thế .
Hai phiên cạn lời, nhưng Lâm Cảnh Minh vẫn quyết định ở nhà Ôn Ninh. Anh đổi sang một khách sạn khác để tránh xa Kiều Thúy Nhi.
Vừa chuyện, họ về tới ngõ Đê Biển. Cạnh đường cái một chiếc xe Santana màu đen đang từ từ dừng .
"Mẹ ơi! Cậu ơi!"
Ôn Ninh và Lâm Cảnh Minh theo tiếng gọi, thấy bé Tiểu Ngọc đang ghé sát cửa sổ xe, vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu chào họ. Mà ở ghế lái, đang cầm vô lăng chính là Giả Thục Phân trong bộ quần áo mới, trông vô cùng oai phong lẫm liệt.
"Mẹ, cô Dương đưa xe sang cho ạ?" Ôn Ninh kinh ngạc, tiếc lời khen ngợi, "Mẹ lái từ trường học về đấy ? Giỏi quá cơ!"
Bà Giả khoái chí lắm: "Nói tiếp con!"
Thịt cằm bà khẽ vểnh lên đầy tự hào. Tiểu Ngọc hì hì kể tội bà nội:
"Mẹ ơi, bà chỉ đón con ở trường về , mà còn lái xe đuổi theo bà Vương cả ba dặm đường cơ. Bà Vương bộ nhanh bằng, mà c.h.ử.i cũng bà nội nên tức tím cả mặt, đó chui tọt nhà vệ sinh công cộng nửa ngày dám , lúc đấy bà nội mới lái xe đưa con về đấy."
……
Ôn Ninh ngẩn mất vài giây: "Bà Vương Hồng Mai ở nhà đấy ạ? Mẹ, vẫn còn chấp nhặt với bà cơ ."
Bà Giả nắm chặt vô lăng, lý lẽ hùng hồn: "Sao mà chấp nhặt cho ? Mụ mắng nhà là lũ tiền đồ, mắng già cả thì khổ cực, giờ cứ thích đến mặt mụ mà khoe đấy! À mà con yên tâm sợ mụ lăn đấy , hỏi kỹ con dâu mụ , dạo mụ khỏe lắm, bệnh tật gì."
Ôn Ninh: "…… Thế cứ vui là ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-344-nham-mat-lai-nghe-moi-co-cam-giac.html.]
"Mẹ ngay là con về phía mà." Bà Giả tươi hớn hở, khẽ nghiêng đầu chào, "Tiểu Lâm đến , với Ninh Ninh nhà , thím đỗ xe xong nấu cơm."
Lâm Cảnh Minh chỉ . Lúc , Đại Mao và Nhị Mao cũng về tới, hai đứa cùng với Tiểu Ngọc xuống xe vây quanh lấy , líu lo ngớt. Lâm Cảnh Minh giúp Tiểu Ngọc đeo ba lô, bóng dáng năm cùng trông thật hòa hợp, hệt như một gia đình.
Đứng từ xa thấy cảnh , Nghiêm Cương thấy lòng nặng trĩu. Anh rảo bước đuổi kịp, bế bổng Tiểu Ngọc lên, liếc xéo hai thằng con một cái nắm tay vợ, chào Lâm Cảnh Minh: "Anh Lâm."
Cùng là đàn ông với , Lâm Cảnh Minh thừa hiểu nỗi lòng phức tạp ẩn vẻ ngoài bình thản của Nghiêm Cương, thấy cũng vui vui. Đang định chuyện thì chiếc điện thoại "cục gạch" cầm tay vang lên.
Lâm Cảnh Minh máy, vài giây , gương mặt điển trai nho nhã hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng: "Em đang tàu ? Ừ…… Được, đón em ngay."
Cúp máy xong, áy náy bảo: "Nghiêm Cương, Ninh Ninh, các cháu, bạn từ Quảng Đông sang, đón cô . Xin nhé, tối nay ăn cơm cùng cả nhà ."
Mắt Ôn Ninh sáng lên: "Anh ơi, là con gái ạ?"
Lâm Cảnh Minh sững , nhưng cũng chẳng gì giấu, gật đầu: "Là phụ nữ, tên Lục Nhất Lan, hồi việc ở Quảng Đông cô là trợ lý cho . mà em đừng nghĩ nhiều quá đấy."
Không nghĩ nhiều ? Cô còn đang tính xem hai sinh con thì đặt tên là gì đây . Ôn Ninh nhớ kiếp , khi Lục Nhất Lan sang bàn giao di sản, mỗi nhắc đến Lâm Cảnh Minh là cô buồn rười rượi. Có say rượu, cô còn lẩm bẩm: " ngốc quá, ở bên cạnh chứ, sống thế mệt mỏi quá……"
Có thể thấy, cô vốn tình ý với Lâm Cảnh Minh nhưng bỏ lỡ, để cả đời chìm đắm trong nỗi đau về sự sớm của . Được sống một đời, cô nhất định giúp họ một tay.
Ôn Ninh khẽ suy tính, gọi giật Lâm Cảnh Minh : "Anh Cảnh Minh, đón mà bộ thế . Anh lấy xe của em mà , đúng , Nhị Mao, con theo giúp xách đồ ."
"Con ạ?" Nhị Mao chỉ , liếc một cái hiểu ý ngay, hớn hở đồng ý: "Rõ ạ!"
Không ai nỡ từ chối một sự sắp xếp chừng hợp lý của Ôn Ninh. Rất nhanh đó, Lâm Cảnh Minh lái xe chở Nhị Mao ga tàu. Khi chiếc xe khuất tầm mắt, Giả Thục Phân mới thắc mắc:
"Đón ai mà con tống cái thằng Nhị Mao cùng, sợ nó phá đám ?"
"Đón phụ nữ ạ." Ôn Ninh choàng tay qua cánh tay chồng, nhà , "Mẹ, tâm nguyện của con là trai con hạnh phúc mà, nhưng cứ khù khờ quá, nên con mới để Nhị Mao theo phụ họa."
Bà Giả giơ ngón tay cái lên tán thưởng: "Được đấy, đúng là con chọn . Cái thằng Nhị Mao đầu óc nó linh hoạt lắm, đen trắng nó cũng khuấy lên thành một màu tuốt."
Ôn Ninh bật , cùng bà Giả bàn xem tối nay ăn món gì. Đại Mao dắt tay Tiểu Ngọc phía . Nghiêm Cương tụt vài bước, tay trái xách ba lô, tay xách túi đồ ăn…… Anh thầm nghĩ: Rốt cuộc cưới vợ về cho ai nữa! Haiz!
——
Ga tàu hỏa kẻ tấp nập. Lâm Cảnh Minh và Nhị Mao len lỏi qua đám đông, đợi ở cửa . Gần đó một gã đàn ông tóc dài che nửa mặt, quần áo xộc xệch, đang đeo đàn ghi- hát nghêu ngao:
"Phải chăng thật sự trắng tay, chăng từng ngày chờ đợi, chờ đợi một yêu xuất hiện……"
Gã hát say sưa, nhập tâm vô cùng. Những đang chờ vốn đang rảnh rỗi nên kìm mà sang gã. Nhị Mao và Lâm Cảnh Minh cũng ngoại lệ. Nhị Mao thậm chí còn thầm đ.á.n.h giá, thấy hát còn hơn gã nhiều.
Đột nhiên, một bà bác tiến gần hai , rỉ tai nhắc nhở: "Bài hát nhắm mắt mới cảm giác, hai nhắm mắt ?"
Nhị Mao nhướng mày đáp: "Bà ơi, bà định lừa chúng cháu nhắm mắt để trộm đồ đấy?"