Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 318: Nhị Mao: Cháu nội tôi~
Cập nhật lúc: 2025-12-22 15:45:54
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba xa, Ôn Ninh xoa đầu con gái...
“Sau đừng gọi dì Sờ Sờ cái biệt danh nữa, cứ gọi là dì Lan hoặc dì Lâm thôi.”
Tiểu Ngọc thè lưỡi: “Con thấy gọi dì Sờ Sờ đặc biệt hơn, cũng thiết nữa.”
“ lẽ Lâm Lan gợi mấy chuyện rắc rối đó .”
“Được , , con sửa.” Tiểu Ngọc thỏa hiệp, đồng thời xa, xoa xoa bụng: “Mẹ ơi con đói quá, chắc con kiên trì nổi đến lúc về nhà mất.”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bụng Giả Thục Phân cũng sôi lên sùng sục: “Mẹ cũng thế.”
Ôn Ninh bất đắc dĩ, thấy bên đường tiệm tạp hóa bèn bảo: “Vậy hai bà cháu đây chờ con, con mua chút đồ ăn.”
“Được.”
Giả Thục Phân và Tiểu Ngọc đến mái hiên, cùng bệt xuống bậc cửa, cằm gác lên đầu gối, chờ Ôn Ninh mua đồ ăn tới tiếp tế. Đột nhiên, một tràng tiếng nổ máy “ầm ầm ầm” từ xa vọng !
Một già một trẻ đều mệt rã rời, chỉ khẽ ngước mắt lên , liền thấy Nghiêm Cương lái chiếc mô tô mới tinh, xuất hiện cực ngầu. Nhác thấy Ôn Ninh từ tiệm tạp hóa , Nghiêm Cương phanh xe, chống chân, gương mặt lạnh lùng bỗng nở một nụ nhẹ.
“Ninh Ninh, lên xe.”
Ôn Ninh đang cầm hai túi bánh quy và hai bình sữa bò, tay xách nách mang đang loay hoay sắp xếp, thuận miệng đáp: “Hả? Xe hết .”
Nghiêm Cương nhíu mày, quanh một lượt nhưng thấy khác. Anh trầm ngâm hai giây: “Ngồi mà, em chiếm bao nhiêu chỗ .”
Ôn Ninh: “……”
Cách đó xa, Tiểu Ngọc nổi giận, rướn dậy quát: “Ba! Ba thấy con và bà nội ?!”
Nghiêm Cương lúc mới dời tầm mắt sang, thấy Tiểu Ngọc oán khí đầy và ruột, ngượng ngùng : “Xin , hôm nay mắt ba kém.”
Tiểu Ngọc thèm , cô bé tức giận: “Ba bắt cả bọn bắt cóc cơ mà, mắt ba tinh lắm! Chẳng qua trong mắt ba chỉ chứ chúng con! Bà nội đúng, đàn ông chẳng ai cả, đến con gián đực cũng thế! Ba còn nhớ chiếc mô tô là con hô hào quyên tiền mua cho ba ? Vậy mà trong mắt ba chẳng vị đại công thần !”
Nói xong, cô bé khoanh tay ngực, hếch cằm ngoắt mặt chỗ khác, còn nhấn mạnh một tiếng: “Hừ!”
Nghiêm Cương: “……”
Con gái giờ năng sắc sảo thế , thôi xong, khó dỗ . Anh Ôn Ninh bằng ánh mắt cầu cứu, Ôn Ninh ho nhẹ một tiếng giải thích:
“Tiểu Ngọc và hôm nay trải qua nhiều chuyện quá, mệt đói. Anh Cương, chở hai bà cháu về .”
Xe đủ bốn là thật, cũng thể chở quá tải, nên chỉ thể chia . Thế nhưng Giả Thục Phân xua tay: “Ninh Ninh, đưa bánh quy với sữa cho , hai con về , ở đây đợi thằng Cương đón .”
Ôn Ninh vốn định để bà về nghỉ ngơi, nhưng Giả Thục Phân giờ chẳng còn sức mà trông Tiểu Ngọc. Cuối cùng, Nghiêm Cương chở Ôn Ninh và Tiểu Ngọc về . Tiểu Ngọc đang dỗi nên dù giữa cũng kiên quyết tựa lưng ba.
Vừa đến cửa nhà, cô bé để bế xuống lạch bạch chạy thẳng trong phòng, chẳng thèm đếm xỉa đến Nghiêm Cương.
Nhị Mao cũng khéo về tới, thấy cảnh thì hớn hở: “Ô kìa ba, ba chọc gì Tiểu Ngọc thế?”
Cuộc sống tránh khỏi va chạm, Nghiêm Cương dù sủng con gái đến mấy cũng lúc cô bé ý, cứ tầm một năm một là hai cha con đại chiến.
Nghiêm Cương liếc Nhị Mao một cái: “Con lo mà nấu cơm , ba đón bà nội.” Nói đoạn chào Ôn Ninh một tiếng phóng xe .
Nhị Mao chạy đuổi theo Ôn Ninh, còn lẩm bẩm: “Sao khổ thế nhỉ? Cứ để Tiểu Ngọc đằng , với bà nội chen chúc đằng là về một chuyến luôn mà. Không thì bà nội xách Tiểu Ngọc theo cũng , lúc bà đ.á.n.h con khỏe thế cơ mà, xách Tiểu Ngọc nổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-318-nhi-mao-chau-noi-toi.html.]
Ôn Ninh: “... Ba con là cục trưởng, để thấy chở quá tải thì thể thống gì, con im miệng .”
Nhị Mao bĩu môi: “Thôi , thế ba chọc gì nó?”
“Lúc đến đón, ba chỉ thấy mà thấy Tiểu Ngọc.”
Nhị Mao vẻ mặt khó hiểu: “Chỉ thế thôi á?”
Anh và Đại Mao quen , gì lạ , Tiểu Ngọc giận nhỉ. Nhị Mao lắc đầu thở dài: “Mẹ, còn nhớ ? Có ở quê, với ba nắm tay phía ngắm cảnh, con với Đại Mao ngã ở đằng , bẹp đất bốc đất ăn từng nắm một. Nếu chuyện đó mà rơi đầu Tiểu Ngọc, chắc nó lụt nhà mất.”
Ôn Ninh: “... Có chuyện đó ? Chắc chắn con nhớ nhầm .” Nói xong cô vội nhà dỗ dành con gái.
Nhị Mao lắc đầu: “Phụ nữ mà, những lúc thế thì trí nhớ kém lắm, nhưng lúc lôi chuyện cũ tính sổ thì nhớ dai hơn bất cứ ai.” thôi, mà, tùy . Nhị Mao chạy sang phòng sách của Đại Mao hò hét:
“Đại Mao, nấu cơm thôi! Anh rửa rau em đun nước, luộc mì em rán trứng... Nhanh lên nhanh lên!”
Mẹ và Tiểu Ngọc việc , nhà chỉ còn và Đại Mao. Nhị Mao là thích công bằng, bao giờ chịu một nên nhất định kéo theo Đại Mao. Đại Mao chịu nổi tiếng hét của em trai, đành cam chịu bếp.
Nửa giờ .
Trên bàn bày một nồi mì lớn, rau trứng. Nhị Mao mời mọc: “Món là tiện nhất, cả nhà ăn mau .”
Nghiêm Cương theo thói quen cầm lấy bát của Tiểu Ngọc định gắp mì cho cô bé. Tiểu Ngọc “hừ” một tiếng, giật bát đưa cho , nhưng chợt thấy vì bà nội đang mệt, Nhị Mao thì sạch sẽ lắm, nên Tiểu Ngọc đưa cho Đại Mao.
“Anh cả, gắp cho em nhiều mì nhé, lấy trứng thôi đừng lấy rau.”
Đại Mao Nghiêm Cương đang khổ một cái nhận lấy bát của em gái. Nhị Mao húp mì lầm bầm bất mãn: “Ngọc , em giống hệt thím ba quê thế, cứ ghét bỏ . Anh cho em , mì là nấu đấy, em mà ghét bỏ là cho nhịn đói luôn.”
Tiểu Ngọc hừ nhẹ: “Anh hai, đừng chuyện nữa, cẩn thận mì chui từ lỗ mũi đấy.”
Nhị Mao: “……” Đêm nay công lực của “chị Ngọc” mạnh quá. Anh dám thêm lời nào nữa.
Tuy rằng Tiểu Ngọc đơn phương chiến tranh lạnh với ba, nhưng hề ngăn cản việc cô bé đ.á.n.h chén ngon lành. Cả nhà đều ăn no căng, tựa lưng ghế ngẩn vì chứng “say cơm”.
Nghiêm Cương thể lực , tính tự giác cao nên tự thu dọn bát đũa mang bếp rửa. Thường ngày lúc , Tiểu Ngọc sẽ ngọt ngào khen: “Ba giỏi quá, ba thật lợi hại, ba là ba nhất của con.” giờ đây, chẳng gì cả. Nghiêm Cương lủi thủi bếp.
Ôn Ninh trêu con gái: “Tiểu Ngọc, con định ngó lơ ba đến bao giờ? Ba con đang buồn lắm đấy, ảnh hưởng đến công tác thăng quan tiến chức thì bây giờ?”
Nhị Mao phụ họa: “ thế! Sự nghiệp của ba em hủy hoại . Bao nhiêu năm , ba già rụng hết răng, thoi thóp giường với cháu nội rằng: ‘Chao ôi, hồi đó chính vì cô nhỏ của các cháu dỗi ông, nên ông mới quan lớn , mới thể... bla bla bla...’”
Tiểu Ngọc đầu Nhị Mao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lộ vẻ kinh ngạc và chần chừ: “Anh hai, lông cánh mọc đủ mà nghĩ đến chuyện cháu nội ?”
Nhị Mao trợn mắt: “Cụ chúng mất sớm thế mà còn cháu nội, thể ?”
Tiểu Ngọc: “... Cái đó thì chắc nhé.”
Nhị Mao: “……”