Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 311: Nghiêm Cương thăng chức làm lãnh đạo của ông?

Cập nhật lúc: 2025-12-22 15:45:46
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suốt một tuần tiếp theo, cuộc sống của đều trôi qua êm đềm, chút sóng gió. Cho đến khi tờ Nhật báo Lộc Thành đăng bài về việc Cục Công an Lộc Thành triệt phá vụ bắt cóc liên , đồng thời thông báo lúc 7 giờ tối, đài truyền hình địa phương sẽ phát sóng phim phóng sự về vụ .

Mọi đều quan tâm đến sự kiện , hẹn cùng đón xem. Cư dân hẻm Đê Biển cũng ngoại lệ. Nhị Mao ba phụ trách vụ án nên cho thấy tư thế oai hùng của ba, vì thế sớm dùng lý do nhà tivi lớn để mời đám Dưa Leo, Bí Đao, bà Tôn, bà Cố đến xem cùng.

Cậu hề báo cho bất kỳ ai trong nhà. Giả Thục Phân tiếp khách ở sân mà vẫn còn ngơ ngác hiểu chuyện gì. Đến khi ý định của , bà ngay là Nhị Mao bày trò. Bà kéo Nhị Mao một góc, mắng thầm:

“Đầu óc vấn đề ? Không câu s.ú.n.g b.ắ.n chim đầu đàn ? Ba lên tivi chẳng lợi lộc gì cho nhà cả, ngược còn đám tội phạm tàn ác ghi thù, nên ba căn bản đồng ý lên hình !”

Nhị Mao há hốc mồm, tự vỗ trán: “Con lú lẫn quá.” giây lát hớn hở: “Không , con cũng kịp khoe khoang gì, vốn định âm thầm vẻ một chút, kết quả thành tránh một màn mất mặt.”

Giả Thục Phân: “...” Thằng bé tuổi thì lớn mà đầu óc vẫn cứ thiếu muối thế nào .

Tuy kỳ vọng giảm sút, nhưng khi xem xong tivi, bà Giả, Nhị Mao và Tiểu Ngọc đều thấy tức giận. Bởi vì bộ phim phóng sự khắc họa Nguyễn Hồng Quân cực kỳ chuyên nghiệp và cao lớn, những lời giải thích của ông đầu óc. Ông trở thành phát ngôn chính thức cho vụ án !

Nhị Mao nắm chặt tay, mắt bừng bừng lửa giận: “Đáng lẽ để ba lên tivi chứ, con chẳng sợ bọn tội phạm , con mạng lớn lắm!”

Đại Mao vốn luôn điềm tĩnh cũng nhịn độc miệng: “Hôm con đến cục, thấy ba đang chỉ huy, còn cái lão chân mềm cứ như kẻ ngốc bên cạnh thắc mắc hết cái đến cái khác. Hừ, cái bộ dạng hèn nhát đó mà đài truyền hình lên như thế, đúng là kỹ xảo hóa phép.”

Tiểu Ngọc giận dỗi: “Ba của Nguyễn Ninh Viễn cũng đáng ghét y như nó ! Anh của Nguyễn Ninh Viễn tẩn cho ba một trận nhỉ?”

Giả Thục Phân vẫn cố gắng an ủi và các cháu: “Ba các con lên tivi là vì bảo vệ chúng . Các con đừng ngoài lung tung nhé. Ba các con năng lực, là vàng thì chắc chắn sẽ tỏa sáng thôi.”

Nói thì , nhưng theo sự nổi tiếng của phim tư liệu vụ bắt cóc, gương mặt của Nguyễn Hồng Quân cũng ngày càng nổi tiếng ở địa phương. Khi Nhị Mao đến cục tìm ba, còn bắt gặp cảnh dân tặng hoa cho Nguyễn Hồng Quân để cảm ơn ông bảo vệ nhân dân Lộc Thành. Còn Nguyễn Hồng Quân thì tỏ vẻ khiêm tốn: “Phục vụ nhân dân là trách nhiệm của tất cả đồng chí công an chúng .”

Cảnh đó khiến Nhị Mao tức điên , suýt nữa thì xông lên vạch mặt lão . Không trả thù vì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của ba, nhưng xả giận một chút thì chắc chứ nhỉ?

Nhị Mao quyết định kéo theo Giả Đình Tây cô lập Nguyễn Hòa Bình.

“Nó chảy dòng m.á.u của lão chân mềm, lão chân mềm cướp công lao của ba tao, nếu tao mà còn quan hệ với Nguyễn Hòa Bình thì thật với ba của tao!”

Đạo lý là đấy.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Giả Đình Tây liền khách sáo với Nguyễn Hòa Bình là hãy quan hệ dưng nước lã.

Nguyễn Hòa Bình như một tên ngốc, nước mũi nước mắt giàn dụa.

“Sao các thể thế hả? Tớ mới em với các , các đá tớ . Người khác hiểu chứ hai còn hiểu ? Đợi tớ đủ 18 tuổi tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với Nguyễn Hồng Quân, tớ chỉ tạm thời tiêu tiền của ông để sống thôi. Ô ô... các bỏ rơi tớ, tớ sẽ báo ân mà, tớ... tớ kể cho các chuyện hổ của Nguyễn Hồng Quân nhé.”

Nhị Mao và Giả Đình Tây liếc , liền Nguyễn Hòa Bình kể.

“Ba tớ ngày xưa tên cúng cơm là Ngốc Cầu, hồi nhỏ ông trộm khoai lang của treo lên đánh, còn đốt đống củi nhà , nửa làng chạy đến chữa cháy...”

Nhị Mao: “……” Thằng với đúng là một chín một mười!

“Các chơi với tớ , dạy tớ cách bắt nạt Nguyễn Hồng Quân, các bỏ mặc tớ ...”

Nguyễn Hòa Bình vẫn cứ , Nhị Mao bực bội vỗ vai .

“Được , con bé Tiểu Ngọc nhà tao cũng chẳng bằng mày, đàn ông con trai gì mà ủy mị thế. Đi, chúng cùng chợ hoa chim.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-311-nghiem-cuong-thang-chuc-lam-lanh-dao-cua-ong.html.]

Đi gì? Đi mua rùa.

Nhị Mao mang con rùa đến Cục Công an cho Nghiêm Cương.

“Ba, con rùa tên là Ngốc Cầu, ba nhất định để Nguyễn Hồng Quân nhé.”

Nghiêm Cương: “……”

Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, khi bưng con rùa văn phòng thì lúc gặp Nguyễn Hồng Quân mặt mày hớn hở .

Đối mặt , Nguyễn Hồng Quân vẫn giấu nổi vẻ đắc ý. Nghiêm Cương phá án thì , ăn nên lên hình, cái danh tiếng bên ngoài vẫn là oai nhất.

Nguyễn Hồng Quân định vênh váo một chút thì Nghiêm Cương cúi đầu : “Ngốc Cầu, đừng lải nhải nữa, rùa thì quan trọng nhất là an phận.”

?

Nguyễn Hồng Quân bóng lưng Nghiêm Cương bưng con rùa rời , mặt tức đến trắng bệch. Ông cảm thấy mỉa mai, nhưng đối phương chẳng chỉ đích danh ai.

Mẹ kiếp! Không lo giữ quan hệ với , lúc Nghiêm Cương hối hận.

Nghiêm Cương thì chẳng bao giờ hối hận. Buổi tối, kể cho Ôn Ninh hành động trẻ con của Nhị Mao, Ôn Ninh xong hỏi: “Nguyễn Hồng Quân tranh hết hào quang, thực sự tức giận ?”

Nghiêm Cương lắc đầu: “Với , những thứ hư vinh đó xa xa quan trọng bằng . Anh nỡ để cuộc sống của gia đình thêm một tầng nguy hiểm.”

Ôn Ninh nắm tay : “Vậy còn vị trí cục trưởng? Nguyễn Hồng Quân sẽ trở thành cấp của ?”

“Sẽ .” Nghiêm Cương trả lời cần suy nghĩ. “Anh chỉ với Cục trưởng Phạm chuyện , còn báo cáo gửi lên các lãnh đạo khác. Nguyễn Hồng Quân, bất kể ông thăng chức thăng chức, chúng đều thể cùng việc trong một cục nữa.”

Hắn chướng mắt thói luồn cúi của Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Quân chướng mắt sự chính trực cứng nhắc của . Hai họ định sẵn là hợp .

Nghe Nghiêm Cương , Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì quá. Em cũng ham chức tước, nhưng em thấy nỗ lực của khác chiếm đoạt.”

Họ cảm thấy , nhưng Nguyễn Hồng Quân thì . Lúc tại nhà họ Nguyễn, trong phòng ngủ, Chu Hạnh Hoa mỏi nhừ phòng thấy Nguyễn Hồng Quân đang nổi trận lôi đình.

“Cái tên Nghiêm Cương , thật dứt ! Hắn chỉ ngay mặt Cục trưởng Phạm, mà còn báo cáo gửi các lãnh đạo khác. Hôm nay báo cho , cấp đang nhắm Nghiêm Cương lên cục trưởng!”

Chu Hạnh Hoa kinh ngạc: “Sao thể? Chương trình truyền hình như , ở cơ quan ai cũng giỏi...”

Nguyễn Hồng Quân bực bội ngắt lời: “Cái đài truyền hình chiếu là để lừa hạng khán giả như các cô thôi! Trong cục từ xuống ai chẳng là Nghiêm Cương bố trí, lãnh đạo cũng rõ. Là Nghiêm Cương lên tivi nên mới cơ hội, nhưng nghĩa là thể vơ hết công lao đó về !”

Chu Hạnh Hoa sững sờ, ngập ngừng giây lát: “Nghiêm Cương thăng chức lãnh đạo của ông? Vậy thì ngày tháng của ông dễ thở nhỉ?”

“Chứ còn gì nữa!” Nguyễn Hồng Quân dạo quá nhiều lời khen nịnh nên chút ảo tưởng, lúc gầm lên: “Đều tại Nghiêm Cương, nếu giành thì chỉ huy cũng vẫn cứu con tin, bắt bọn bắt cóc thôi!”

 

 

 

 

Loading...