Trương Kiến Quân La Tiếu hỏi: "Xưng hô như nào?"
La Tiếu đáp: "Chú, gọi cháu là La Tiếu."
Trương Hiểu: "La Tiếu , tên thật dễ , chị nhớ là chị tên chị cho em nhỉ."
La Tiếu gật đầu: "Chị tên Trương Hiểu ."
Trương Hiểu: " đúng, trí nhớ của em thật, , em đang định ?"
La Tiếu lên trời: "Em đang định thủ đô một chuyến, nhưng hôm nay đường dễ lắm, em đến muộn, bắt xe ."
Trương Hiểu về phía ba , Trương Kiến Quân : "Để chú chở cháu một đoạn."
La Tiếu chiếc xe Jeep mặt, giày của , cô từ chối, nhưng nghĩ đến nếu hôm nay thì đợi tới khi nào mới thời gian.
Nếu xe khách buổi trưa thì sợ kịp, nếu tối mà còn về nhà thì sẽ phiền phức.
Trương Kiến Quân hình như cô đang nghĩ gì, : "Không , dù hôm nay thời tiết cũng , giày của ba con bọn chú cũng dính bùn, về xong rửa xe là ."
La Tiếu liền tìm một cái nhánh cây để chà bùn đất khỏi giày, mà dù thì lòng bàn chân cô cũng bẩn .
Trương Hiểu kéo cô đến bên cạnh xe, : "Không , xe cũng dấu chân sẵn , tin thì em xem."
Người như nhưng nếu cứ vờ mãi cũng lắm, thế là nhờ tài xế để cái sọt cốp, đó lên xe.
Trương Hiểu lên xe cũng nhiệt tình: "La Tiếu, năm nay em bao nhiêu tuổi?"
La Tiếu Trương Hiểu, đáp: "Năm nay em mười ba tuổi."
Trương Hiểu: "Gì? Em mười ba tuổi á, thể nào, chị chỉ lớn hơn em một tuổi, mà vẫn cao bằng em."
La Tiếu đáp, cô cảnh vật ngoài xe nở nụ nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-97.html.]
Ngồi xe trò chuyện suốt cả đường , La Tiếu Trương Hiểu hỏi tới tấp, tất nhiên là La Tiếu rõ về cảnh của nhà Trương Hiểu.
Ba con Trương Kiến Quân đồng cảm cho cảnh của La Tiếu, cô vốn nhưng Trương Hiểu hỏi quá nhiều, trả lời một câu là hỏi thêm một câu, cuối cùng cũng thể dối nữa.
Vả La Tiếu thấy cũng gì mà mất mặt.
Đến thủ đô, Trương Hiểu hỏi cô hôm nay trở về , La Tiếu đáp: "Về chứ, mai em còn mà."
Ba con nhà họ Trương vốn đưa cô về cùng nhưng La Tiếu khi nào mới giải quyết xong công việc, hơn nữa tự bắt xe cũng tiện nên họ cũng đành thôi.
Trước khi , Trương Hiểu cho cô điện thoại của , rằng nếu thời gian thì nhất định đến chơi.
La Tiếu tìm một chỗ nào đó gian quần áo, lúc mới chợ đêm, Hạ Vũ Kiệt đang nghĩ là đợi thêm hai ngày nữa, nhưng thật sự là đợi , vì đành về thủ đô việc.
La Tiếu chợ đêm thì đến chào hỏi.
Ninh Thụy mấy ngày nay việc gì , thật sự là thấy sắc mặt xám xịt của ông chủ.
Đột nhiên thấy một quen mặt nên chạy đến chào hỏi.
Ninh Thụy dẫn La Tiếu đến sân nhỏ, thấy Hạ Vũ Kiệt đang điện thoại, liên tục : "Biết , , đừng nóng vội, đang tìm cách, dễ dàng như , hiểu , yên tâm , nhất định sẽ nhớ đến đầu tiên."
Sau khi cúp điện thoại thì thở dài một , thấy Ninh Thụy dẫn La Tiếu .
Hạ Vũ Kiệt vỗ tay: "Ôi, tiểu tổ tông của ơi, cuối cùng cô cũng xuất hiện ."
La Tiếu thầm nghĩ, lúc gặp thì còn nghiêm túc, lâu gặp mà đổi tính tình .