Lục Nghị Thần một mực đưa đến điểm tập hợp ở bệnh viện, cô lên xe.
Vốn dĩ còn chờ xe rời mới nhưng La Tiếu mở cửa xe : "Anh Thần, nếu thì sẽ muộn đó."
Nói xong cô lấy bút , hai chữ "Yêu " trong lòng bàn tay của Lục Nghị Thần.
Lục Nghị Thần thấy hai chữ , khóe miệng cong lên, liếc mắt hai phía, nắm chặt tay: "Được , em chăm sóc bản cho , nhớ kỹ gọi điện thoại về cho ."
Thấy La Tiếu gật đầu, thoáng qua đồng hồ cổ tay, lúc mới miễn cưỡng rời .
Một bạn nữ bên cạnh cô trêu ghẹo : "Đó là yêu của cô , xem vẻ nỡ rời xa cô nhỉ."
La Tiếu , khuôn mặt đầy ý : "Đó là chồng của , yên lòng để một ngoài."
Bạn nữ thấy gương mặt kiều nộn của La Tiếu: "Cô kết hôn ?"
La Tiếu gật đầu.
Lúc y tá Trương phía : "Chị Tần, chị bác sĩ La ?"
Y tá Trương cô chút hiểu, vội vàng : "Đây chính là bác sĩ La, là theo giáo sư Thường và những khác ở trong phòng phẫu thuật, đó ở hội giao lưu y học Thượng Hải, chính cô cho bệnh viện của chúng vẻ vang dương danh khắp nơi đó."
Chị Tần : "Cô chính là bác sĩ La , sớm đồng nghiệp kể về cô lâu, nhưng cả ngày chỉ ở hiệu t.h.u.ố.c cũng cơ hội gặp cô trực tiếp, cô thật là xinh ."
La Tiếu : "Cảm ơn chị Tần khích lệ, em nổi danh như , thật sự cảm ơn quan tâm tới em."
Chị Tần La Tiếu: "Tuổi của em còn trẻ theo nhóm phẫu thuật của giáo sư Thường , hơn nữa hiện tại còn thể tự đảm nhận nhiều ca phẫu thuật một , thật sự đáng gờm, hâm mộ em cũng , đố kị em cũng , nhưng em đúng là một thiên tài, năng lực, trách nhiệm.
Phần lớn những bác sĩ, y tá việc cùng em đều sẽ giơ ngón tay cái khi về em, cho nên em cần khiêm tốn, quả thật em vốn liếng khiến cho hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-886.html.]
Người bên cạnh lời cũng nở nụ , ít La Tiếu ở bên , đúng nha, tuy cô gái tuổi lớn, nhưng bây giờ danh tiếng về y thuật cũng nhỏ.
Lần cô còn thể chủ động báo danh theo đội chữa bệnh về nông thôn chữa bệnh từ thiện, quả thật khác càng thêm tán thành cùng bội phục về cô.
Lần xuống thôn Hương Quang, các khoa mười mấy , tăng thêm d.ư.ợ.c sĩ cùng y tá, còn nhân viên hậu cần, quả thực nhân viên ít, cho nên phân hai tổ để hành động.
Mọi đến đông đủ , những lãnh đạo vài câu cổ vũ, lúc đội chữa bệnh mới lên đường rời khỏi thủ đô.
Nhóm La Tiếu đang đến khu vực Nghi Thủy, đến Mông Âm ở trung tâm khu Nam Sơn, buổi trưa tìm một nhà của trong làng, mượn họ một cái nồi lớn để canh, cùng với hai chiếc màn thầu từ quán cơm mang thể giải quyết xong cơm trưa.
Nghỉ ngơi một lát, lên xe, các đồng nghiệp về thôn quê , bọn họ đãi ngộ xem như tệ, còn tìm một xe taxi, bọn họ về nông thôn tất cả đều là chiếc xe tải giải phóng.
Sau khi La Tiếu lên xe bao lâu ngủ mất, nhưng lâu xóc nảy mà bừng tỉnh, bây giờ tất cả đường đều là đường đất, như kiểu chạy xe ở trong lòng sông, đường thỉnh thoảng cái hố lồi xuống, lộ mấy tảng đá, mấy xe đều nôn.
Lúc trời gần tối thì bọn họ cuối cùng cũng tới nơi, ngay khi xe dừng tới đón, sắp xếp cho bọn họ đến một trường Trung Học Cơ Sở ở tạm, tất cả đều mang theo cho riêng một bộ chăn ga gối đệm đơn giản.
Xem nơi sớm thu xếp xong, đồng chí phụ trách tiếp đãi : "Cơm tối chuẩn kỹ càng, chỉnh đốn xuống ăn cơm xong chúng thương lượng ngày mai sẽ gì."
La Tiếu cùng với chị Tần ở một phòng, Lục Nghị Thần cố ý chuẩn cho cô bộ chăn ga gối đệm quân dụng, màu sắc cái ố, sớm trả phơi một , còn mang theo một cái chăn phủ giường cùng một cái chăn lông, sợ gặp ngày mưa chăn phủ giường quá mỏng.
Thu dọn xong hai cầm hộp cơm , dân chuẩn ở nơi đó một cái nồi lớn, bên trong thịt đầu heo, đậu phụ, thịt viên củ cải, canh thịt dê, hiện tại trời nhanh tối, nhưng bên ngoài sân ít ngửi thấy mùi hương mà tới, một vài đứa nhỏ còn bò tới đầu tường đang ăn trong sân với ánh mắt tỏa sáng.
La Tiếu chút cảm giác khó chịu, hiện tại điều kiện cuộc sống ở nơi cũng chỉ mới đủ để ăn no bụng, bọn nhỏ thèm thuồng mùi thơm , trời tối cũng trở về.