Ở thủ đô, nhà họ Lạc.
Lạc Tử Minh ở trong phòng sách đứa con trai đang ở mặt ông , thời gian của họ còn nhiều lắm, nếu tiến triển gì, chỉ sợ sẽ bên vứt bỏ , những thế còn thể nguy hiểm đến bản .
Lạc Phương Nguyên im lặng một lúc, mới : "Hiện tại, chỉ sợ Lục Tân Nghĩa cũng nghi ngờ chúng , em của Thôi Kiến Hoa cũng ông điều tra , cái tên Phùng Nam Song còn ngu ngốc hơn cả Thôi Duyệt Duyệt, vốn dĩ là thể đến gần phòng sách một nào."
Lạc Tử Minh lắc đầu : "Phòng sách con cho tìm kiếm bao nhiêu , qua nhiều năm như , con cũng chút tiến bộ nào ."
Lạc Phương Nguyên ngẩng đầu: "Vậy ý của cha là đồ vật ông giấu ở trong nhà, ông thể đem giấu ở ?"
Đây cũng chính là chỗ mà Lạc Tử Minh vẫn thể giải thích , rõ ràng đồ vật ở của Cố Đào Nhiên, nhưng tại khi bắt bà kiểm tra bà thì , mà chỉ mỗi một miếng ngọc bội bình thường.
Xoa trán , ông : "Có thể mấy năm nay chúng sai đường , món đồ vật lẽ ở trong tay của Lục Tân Nghĩa, vốn dĩ nên xuống tay với Lục Nghị Thần mới đúng, dù năm đó miếng ngọc bội của Cố Đào Nhiên từng thấy đeo ở bên của Lục Nghị Thần, xem đây cũng là ngẫu nhiên trùng hợp."
Lạc Phương Nguyên im lặng một lúc lâu, : "Ý của cha là Cố Đào Nhiên thể gặp Lục Nghị Thần, đó đem đồ vật tráo đổi, nhưng chuyện thể, chẳng năm đó cha vẫn luôn cho giám sát bà ? Làm thể đổi đồ vật mắt những tên giám sát mà ai thấy."
Lạc Tử Minh dùng tay gõ lên mặt bàn: "Hiện tại thì gì cũng muộn, bây giờ nên suy nghĩ để tìm món đồ vật ."
Lạc Phương Nguyên chút phiền muộn : "Cha , tại chúng truy tìm một chiếc dây chuyền ngọc bích , bí mật gì ở đó ?"
Lạc Tử Minh dậy đến cửa , mở cửa ông thoáng qua bên ngoài, đó ông đóng cửa mới nhỏ giọng : "Những chuyện nên thì cũng đừng nên hỏi, tất nhiên đồ vật tác dụng gì mới thể khiến cha phí nhiều thời gian đến như ."
Lạc Phương Nguyên : "Nếu thì chúng xuống tay với vợ cưới của Lục Nghị Thần , Lục Nghị Thần thương cô , thì để xem thể thương đến mức nào."
Hai bàn bạc với một chút, chợt thấy bên ngoài tiếng trở về.
Lạc Cẩm Văn khi trở về, cô ở sopha ngẩn , khi cô về đến đây vô tình gặp vài ở trong sân, họ hôm nay thấy vợ cưới của Lục Nghị Thần, khen cô gái trông xinh , còn Lục Nghị Thần thật phước.
Chuyện rõ ràng là cố tình để cho cô mà tức c.h.ế.t mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-810.html.]
Nhớ đến La Tiếu, vốn dĩ cô từng gặp qua cô ở sân ga, ngờ hai mối quan hệ như , còn gả cho Lục Nghị Thần, đúng là suy nghĩ thật .
Thời gian trôi qua nhanh, La Tiếu dành hẳn một tháng để ôn bài từ nửa đầu năm đến cuối năm, để chuẩn cho kỳ thi ở tuần .
Cũng Lục Nghị Thần chuyện như thế nào với ông bà nội, còn cha của cô, mà họ thật sự đồng ý, và ngày kết hôn của bọn họ cũng sắp xếp ngày sinh nhật của cô. Ngày hai mươi sáu tháng ba, tức là ngày sáu tháng hai âm lịch, trời ạ.
Hai ngày kỳ thi, La Tiếu đến khoa giải phẫu thần kinh, cùng cô là một chuyên môn cao, cô gần đến ngày thi, ông yêu cầu cô hãy chuyên tâm cho kỳ thi , đợi khi cô thi xong thì thể tiếp tục đến đây.
Vì mấy ngày nay cô còn chạy qua giữa trường học và bệnh viện nữa, buổi sáng cô chỉ đến thư viện để thuận tiện cho việc tìm thêm tài liệu.
Địch Mạn Ninh mấy ngày nay cũng cố gắng chăm chỉ kém, cô đang tranh đua cao thấp với La Tiếu, chỉ mỗi cô , Đàm Tiểu Yến cũng đang ôn bài ngừng, cô cũng sợ cuộc thi La Tiếu bỏ phía .
Chỉ tiếc, La Tiếu đối với suy nghĩ của những đó thì gì cả, cho dù , cô cũng chỉ cho qua, bởi vì bản cô cũng thời gian để chơi đùa cùng các cô , chỉ thể các cô thật ngây thơ.
Không nghĩ tới là, một việc cố gắng quá thể phản tác dụng. Đàm Tiểu Yến vì cố gắng quá mức mà ở cuộc thi cảm lạnh đến phát sốt, cô bài thi trong cơn sốt cao.
Còn Địch Mạn Ninh cũng chỉ điểm trung bình, cho dù là cô cố gắng hơn trong một tháng qua, nhưng với căn bản mà cô thì việc cố gắng ôn tập chỉ thể khiến cô tiến lên thêm vài bậc, nhưng cũng thể so sánh bằng La Tiếu.
Đàm Tiểu Yến chính bài thi , mà cô tự suy xét bản , ngược còn oán hận La Tiếu, cô cảm thấy La Tiếu đến đây chính là để đ.á.n.h gục cô , vì thế mới cho cô mất thể diện ở , còn mất cả học bổng nữa.
Đây lẽ là chuyện buồn nhất đời.